Lâm trường Cảnh Dương phải theo dõi chặt, đó là hiện trường chủ yếu của vụ án, chứng cứ ở hết bên đó, nên 20 người này chủ yếu tập trung ở lâm trường Cảnh Dương.
Còn ở thành phố mỗi một nghi phạm có một người theo dõi là đã không tồi rồi, ví dụ như Mã Chiếm Khôi, hắn là một trong những nghi phạm quan trọng nhất.
Cho nên tôi sai hai người theo dõi, nhưng hai người chia nhau 24 tiếng đồng hồ, thành ra thực tế chỉ có một người theo dõi mà thôi.
Cảnh sát cũng mệt hết hơi rồi. Tất cả đều để bảo mật, nên việc này phải tăng cường thêm nhân sự. Chỉ sợ để lọt phong thanh ra thì Mã Chiếm Khôi chạy mất.
Lô Vỹ dáng vẻ ưu tư.
- Người của Báo Săn không thể nào mượn được nữa, dù sao họ cũng phụ trách những việc liên quan tới an ninh quốc gia, người của quốc gia mượn mãi cũng không được.
Bên công an thì cũng không còn ai nữa, sếp Vu lên Sở công an chưa lâu, lại không quản lý mảng hình sự, có thể bố trí mấy người là đã giỏi lắm rồi.
Đáng tiếc chúng ta không có người ở Viện kiểm sát, nếu không thì có thể mượn người. Nếu không tôi thấy thế này, mượn người ở Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy vậy, Bí thư Thiết có lẽ có người giỏi.
Diệp Phàm suy nghĩ một lát.
Gọi điện thoại cho Hạ Hải Vỹ, anh ta không nói thêm gì, lập tức đích thân đưa mười mấy người từ Thủy Châu xuống. Thực ra việc này cũng liên quan tới tham ô chiếm đoạt tài sản quốc gia, cho nên cũng thuộc phạm vi quản lý của Ủy ban kỷ luật.
Bởi vì lần này công đầu phải dành cho Lô Vỹ nên ngay cả Vu Kiến Thần cũng không ra mặt quá nhiều, để gây dựng thanh thế cho Lô Vỹ, đợi qua tết Lý Xương Hải đi thì cố gắng tranh chức Cục trưởng công an Thủy Châu.
Từ nửa đêm đến chiều hôm sau tiến hành giăng lưới, phần lớn quan chức sa lưới.
Bí thư thành ủy Mặc Hương Chu Càn Dương và Chủ tịch thành phố Tạ Quốc Trung cũng bị chấn kinh, gọi điện thoại đến mắng mỏ Cục trưởng công an Chu Thiên Hoa.
Chu Thiên Hoa thực ra cũng chỉ biết chút ít, đành đẩy hết lên người Phó cục trưởng thường trực Lô Vỹ.
- Đồng chí Lô Vỹ, anh rốt cuộc muốn làm gì?
Chu Càn Dương tức giận, Lô Vỹ vừa chạy vào trong văn phòng của ông ta, ông ta đã quát.
- Bí thư Chu, tôi không muốn làm gì cả, tôi chỉ đang thực hiện chức trách của mình, việc này hình như không có gì sai cả.
Lô Vỹ đứng thẳng người như một cây cột.
- Cục công an lẽ nào không dưới sự lãnh đạo của Đảng nữa sao?
Chu Càn Dương liếc Lô Vỹ, hừ nói.
Biết cô của tên này là Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, phải nể mặt một chút, cho nên vẫn còn khách khí một chút, nếu không đã sớm đập bàn quát tháo rồi.
- Cái này tôi không phản đối, lúc đó tình hình gấp gáp, cho nên đành làm như vậy, bây giờ tôi xin báo cáo tình hình cụ thể.
Lô Vỹ giải thích.
- Anh bắt hai Phó chủ tịch thành phố, họ đều là cán bộ cấp Sở anh có biết không?
Chu Càn Dương nhấn mạnh cấp bậc của hai người này.
Cán bộ cấp bậc như vậy, Cục công an thành phố muốn bắt cũng phải báo cáo cho Bí thư thành ủy trước mới được.
Cục công an phá án độc lập, nhưng vẫn phải dưới sự lãnh đạo của Đảng. Thực ra, Chu Càn Dương cũng không phải là muốn ngăn cản Lô Vỹ phá án, chủ yếu là cảm thấy quyền uy của mình bị khiêu khích.
Anh bắt một đống người mà vừa rồi tôi mới từ chỗ Cục trưởng Chu biết tin, việc này ngay cả Chu Thiên Hoa cũng chỉ biết một chút, cho nên Chu Càn Dương cảm thấy không thoải mái.
Hơn nữa bắt bao nhiêu người như vậy, trên tỉnh đã có người ra mặt xin xỏ rồi, Chu Càn Dương lại còn chưa biết gì, trở nên rất bị động, cho nên không thể không tức giận.
- Tôi biết tôi đã sai, việc này lúc đó quá cấp bách, tôi xin kiểm điểm.
Lô Vỹ thấp giọng nói, lén lút liếc Chu Càn Dương một cái, lại nói:
- Nhưng tuy bọn họ có chức vụ đến cấp Sở nhưng việc trộm tài sản quốc gia lần này chứng cứ đầy đủ, hơn nữa có việc này tôi không biết có nên nói ra hay không, ôi...
Lô Vỹ vẻ mặt khó xử, đương nhiên là đang giả bộ.
- Hừ, không tiện nói thì đừng nói nữa.
Chu Càn Dương ra vẻ tức giận, trong lòng lại chấn kinh, thầm nghĩ phải chăng việc này do bên trên trao quyền tra xét.
- Không có gì không tiện cả, Bí thư Chu là nhân vật số 1 ở thành phố Mặc Hương này, tôi báo cáo với ông cũng không có gì sai, tuy việc này hiện tại Ủy ban kỷ luật tỉnh có yêu cầu không được nói rộng ra.
Lô Vỹ vẻ mặt nghiêm túc, âm thầm tiết lộ việc này dường như do Ủy ban kỷ luật tỉnh chỉ đạo.
Chu Càn Dương vừa nghe xong, lập tức xua tay, nói:
- Đồng chí Lô Vỹ, chúng ta đều là cán bộ của quốc gia, nhất định phải tuân theo quy định của quốc gia, việc bảo mật phải cẩn thận, nếu việc này Ủy ban kỷ luật tỉnh đã có dặn dò thì không cần nói nữa.
Thực ra Chu Càn Dương rất muốn biết vị nào ở Ủy ban kỷ luật tỉnh chỉ đạo vụ này. Việc này Chu Càn Dương cũng lo lắng, chỉ sợ ảnh hưởng rộng lớn, tới lúc đó cán bộ của cả Mặc Hương đều lo lắng thì nguy to.
Là nhân vật số 1, đương nhiên hi vọng nội bộ đoàn kết, cán bộ ổn định, kinh tế phát triển vững chắc, đời sống nhân dân ổn định, cho dù là tham quan thì cũng có suy nghĩ như vậy.
- Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh Hạ Hải Vỹ đã xuống thành phố Mặc Hương.
Lô Vỹ đứng nghiêm, biết rằng sau khi nói ra tên Hạ Hải Vỹ thì Chu Càn Dương có lẽ sẽ không ép mình phải báo cáo gì nữa.
Hạ Hải Vỹ tuy cũng chỉ cấp Phó Sở, cấp bậc còn thấp hơn Chu Càn Dương, nhưng người ta có cái mác là Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh, quan chức đều phải e ngại.
Chu Càn Dương tuyệt đối không vô cớ dây dưa vào, trừ khi Chu Càn Dương cũng tham gia vào vụ chiếm đoạt tài sản quốc gia lần này.
- Ừ, anh về xử lý tình hình đi, nhưng cần chú ý đoàn kết mọi người.
Chu Càn Dương hừ nhẹ một cái, đuổi Lô Vỹ ra khỏi văn phòng.
Lô Vỹ lại sang văn phòng của Chủ tịch Tạ, lại diễn vở kịch đó, Tạ Quốc Trung thậm chí vừa nghe Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh Hạ Hải Vỹ ra mặt thì không nói gì nữa.
Xem ra, cái danh Ủy ban kỷ luật tỉnh quả thực rất ghê gớm, thực ra bọn họ không sợ Hạ Hải Vỹ mà sợ động chạm đến Thiết Thác. Đó là Thanh Thiên đại nhân có thể lột mũ quan của bọn họ.
Nhưng khi Lô Vỹ đưa Hạ Hải Vỹ và Diệp Phàm đến Sư đoàn dã chiến số 1 đóng ở thành phố Mặc Hương thì Sư đoàn trưởng Tào Quân Nghĩa rất tinh tướng.
Sau khi Hạ Hải Vỹ và Lô Vỹ nói rõ lý do đến, Tào Quân Nghĩa liếc mấy người một cái, hừ nói:
- Đây là doanh trại quân đội, nghi phạm có thể lọt vào được sao? Mấy người đang nói đùa đấy à?
- Sư đoàn trưởng Tào, chúng tôi có nguồn tin đáng tin cậy, Phó giám đốc lâm trường Cảnh Dương Mã Chiếm Khôi trước đây từng đi lính, từng là Trung đoàn trưởng rồi mới chuyển ngành, có lẽ đồng chí nào đó ở Sư đoàn dã chiến số 1 là chiến hữu với anh ta. Do không biết tình hình nên để anh ta đến chơi cũng là bình thường. Chúng tôi hi vọng Sư đoàn dã chiến số 1 có thể giúp tra xét một chút.
Lô Vỹ chậm rãi nói, Diệp Phàm và Lô Vỹ đứng bên cạnh xem trò vui.
- Tra xét, đây là chỗ nào anh có biết không?
Tào Quân Nghĩa mặt biến sắc, lời nói cũng không còn khách sáo nữa.
- Doanh trại quân đội, cái này chúng tôi biết, cho nên mới hi vọng các ông có thể giúp đỡ tra xét.
Lô Vỹ nói.
- Cũng được, xin mời các anh xuất trình giấy khám xét do quân ủy cấp.
Tào Quân Nghĩa giơ tay lên, bộ dạng rất coi thường liếc Lô Vỹ một cái, nói:
- Đương nhiên, có lệnh khám xét do Cơ quan quân vụ của quân khu Lĩnh Nam cấp cũng được, tôi sẽ toàn lực phối hợp.
- Sư đoàn trưởng Tào, chúng tôi chỉ xin ông giúp đỡ, không có ý gì khác.
Hạ Hải Vỹ liếc gã Tào Quân Nghĩa có bộ dạng lùn béo này một cái, lời nói rất chân thành.
- Giúp đỡ, ha ha... Tôi không còn việc gì nữa hay sao? Cả ngày chỉ đi tra xét thuộc hạ của mình chơi hay sao?
Đồng chí Hạ Hải Vỹ, đây là doanh trại quân đội, tôi nhắc lại một lần nữa, đây là Khu quân sự của quốc gia, không phải tùy tiện nói một hai câu là có thể tra xét được.
Mấy người coi đây là chỗ nào? Nếu khiến quan binh lo lắng hay xảy ra tình hình bất ngờ gì thì sẽ là việc vô cùng lớn, các người có thể chịu trách nhiệm được không?
Việc này không cần nói nữa, không thể nào. Sư đoàn dã chiến số 1 là bộ đội kiểu mẫu của quân khu Lĩnh Nam, xưa nay kỷ luật nghiêm minh, không thể nào có chuyện vi phạm pháp luật kỷ luật được.
Cho dù có thì cũng có cơ quan quân đội xử lý, có những việc vẫn không đến lượt cơ quan địa phương các anh khoa chân múa tay.
Các anh hôm nay đến làm loạn là đã ngang nhiên bôi nhọ Sư đoàn dã chiến số 1 của chúng tôi. Các anh đi đi, việc này coi như bỏ qua, không có lần sau nữa.
Tào Quân Nghĩa xua tay như thể đang đuổi ruồi muỗi.
- Ngang nhiên bôi nhọ, Sư đoàn trưởng Tào, anh có ý gì.
Tin tưởng thấy Diệp Phàm nháy mắt, biết Lô Vỹ và Hạ Hải Vỹ đều không dọa được Tào Quân Nghĩa, nên bước lên một bước, khí thế ngang ngạnh hỏi.
- Anh là ai? Cút ra, Phó chủ nhiệm Hạ, tôi không hi vọng có ai làm loạn ở Sư đoàn dã chiến số 1 của tôi, đây là doanh trại quân đội, không phải là cái chợ.
Tào Quân Nghĩa tức giận quát Tề Thiên.
- Trung đoàn trưởng trung đoàn số 1 của Báo Săn, trung tá Tề Thiên. Có tư cách đến chỗ các anh không?
Tề Thiên đứng nghiêm, nói.
Tào Quân Nghĩa khẽ run lên một cái, dù sao uy doanh của Báo Săn cũng rất lớn. Mà Tề Thiên giới thiệu là Trung đoàn trưởng trung đoàn số 2 ở Báo Săn, một trung đoàn trưởng ở Báo Săn không tầm thường, điều này tuy Tào Quân Nghĩa không rõ lắm, nhưng cũng đã từng nghe qua.
- Trung đoàn trưởng Tề, tuy chúng ta đều là quân nhân, nhưng nếu anh có lệnh khám xét của Báo Săn thì tôi cũng sẽ toàn lực phối hợp.
Thái độ của Tào Quân Nghĩa tốt hơn không ít, khẩu khí cũng ôn tồn hơn nhiều.
Nhưng thái độ vẫn khá cứng rắn, không cho khám xét. Tên này rất thông minh, biết Tề Thiên không có giấy khám xét gì cả, nếu có thì đã sớm đưa ra rồi, sao còn phải phiền phức như vậy.
Nghĩ đến Tào gia ở Bắc Kinh phía sau mình, hơn nữa Cố gia ở Bắc Kinh và Tào gia coi như một nhà, trong giới quân sự Tào Cố hai nhà cũng vẫn còn rất mạnh, cho nên tên này lập tức lại trở nên cứng rắn.
Đương nhiên, Tào Quân Nghĩa không biết người thực sự chỉ huy Báo Săn là Tổ nòng cốt số 8 thuộc Tổ đặc nhiệm A, nếu không thì cũng không dám cứng rắn như vậy nữa.
Lúc này, Diệp Phàm có điện thoại.
- Sếp Diệp, theo điều tra thì Tào Quân Nghĩa ở Sư đoàn dã chiến số 1 chính là chiến hữu của Mã Chiếm Khôi, trước đây là thượng cấp của hắn. Khi Mã Chiếm Khôi là tiểu đoàn trưởng thì Tào Quân Nghĩa là trung đoàn trưởng, khi Mã Chiếm Khôi là Trung đoàn trưởng thì Tào Quân Nghĩa đã là Phó Sư đoàn trưởng rồi. Hơn nữa tôi còn nghe nói, hồi đó khi hai người huấn luyện, Tào Quân Nghĩa có để xảy ra sự cố, chính là Mã Chiếm Khôi đỡ cho anh ta. Quan hệ của hai người không tồi. Tào Quân Nghĩa có lẽ là đang báo ơn.
Trương Cường báo cáo.