Diệp Phàm đột nhiêm mở miệng.
- Vậy cũng được.
Trang Thế Thành kỳ quặc liếc nhìn Diệp Phàm, thầm nhủ lẽ nào thằng nhãi này lại đang chơi người ta.
Không lâu sau, Hạ Hải Vĩ đã trở lại, cầm một gói văn kiện lớn, đưa nó cho Trang Thế Thành, Trang Thế Thành sau khi mở ra nhìn lướt qua một lượt, thấy bên trong có một hộp băng, dùng tai nghe nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Hừ lạnh nói:
- Quả là càn quấy.
Quay đầu lại hừ giọng nói với Phó bí thư Khương:
- Đem cái băng này mở ra cho các ủy viên nghe đi, quả thực quá bừa bãi.
Phó bí thư Khương Xuân Linh lập tức chỉnh máy ghi âm, lát sau truyền ra giọng của Giang Trường Ba:
- Mã Tự Siêu, anh nghĩ kỹ chưa?
Mã Tự Siêu trả lời:
- Phó chủ tịch địa khu Đường, ông thực sự có thể đề cử tôi làm Phó cục trưởng cục Xây dựng sao? Tôi hiện nay chỉ là một phó chủ nhiệm văn phòng, tuy nói hưởng thụ đãi ngộ cấp trưởng phòng, nhưng thăng lên Phó cục trưởng, cái này hình như kinh nghiệm vẫn còn thiếu một chút?
- Anh ngốc à, có Phó chủ tịch địa khu Đường ở đây, chuyện gì mà không sắp xếp được chứ, nói thật với anh, Phó chủ tịch địa khu Đường sắp vào hội nghị thường vụ Địa ủy , đến lúc đó giải quyết cho một Phó cục trưởng nhỏ như anh không phải dễ như trở bàn tay sao. Mã Tự Siêu, anh nên hiểu rõ tình thế, đến lúc đó đừng hối hận.
Giang Trường Ba tức giận.
- Tôi muốn chính miệng Phó chủ tịch địa khu Đường cho tôi một lời hứa.
Mã Tự Siêu giống như sợi gân, Đường Thiên Thạch cứng rắn gật đầu.
- Không thành vấn đề, Mã Tự Siêu, đến lúc Diệp Phàm gặp xui xẻo, Cục trưởng cục xây dựng sẽ do đồng chí Giang Trường Ba đảm nhiệm, thế không phải còn trống một vị trí sao? Đến lúc đó sẽ diệp phào đồng chí Giang Trường Ba đề cử anh lên, tôi ở địa ủy nói thêm vài câu cho anh, không phải là được rồi à. Chút chuyện nhỏ cũng đáng để anh như thế sao, lẽ nào anh lại không tin tưởng năng lực của Đường Thiên Thạch tôi? Hừ!
Đường Thiên Thạch dường như tức giận rồi.
- Vậy được rồi, tôi cũng không đủ sức, nếu không thể nào lật được Diệp Phàm, sau này tôi coi như cũng xong luôn rồi.
Mã Tự Siêu nổi cơn độc ác.
Hết băng ghi âm.
Hạ Hải Vĩ lạnh lùng nhìn chằm chằm Mã Tự Siêu, hỏi:
- Người gửi hộp băng này tới có ghi chú rõ trên đó, nói là vô tình phát hiện anh giấu cuộn băng này, cho nên mới nghi ngờ, lén đem nghe một chút, mới biết được là chuyện gì, cho nên đưa đến đây.
Mã Tự Siêu bắp chân đã sớm nhũn ra, sắc mặt trắng bệt, thì thào không nói nên lời.
Hạ Hải Vĩ vừa thấy, lập tức la lên:
- Còn chưa nhận tội, lẽ nào muốn đến Ủy ban Kỷ luật?
- Hạ… bí thư Hạ, tôi … tôi nói. Tối qua Giang Trường Ba bảo tôi đi uống rượu, không ngờ là Phó chủ tịch địa khu Đường đã ở đó. Bọn họ hỏi chuyện của Diệp Phàm, rồi dặn tôi nhất định phải cắn chặt, nói là đã thu được văn kiện rồi. Hơn nữa còn lấy đề bạt Phó cục trưởng làm mồi dẫn, cho nên, tôi cho rằng, Cục trưởng Diệp, tôi xin lỗi… Mã Tự Siêu tôi bị mỡ heo làm cho ngu muội rồi, tôi…
Mã Tự Siêu chân cẳng mềm nhũn, lập tức trở nên nhu nhược.
Còn Phó chủ tịch địa khu Đường, mặt cũng trắng bệch, sự thực đã bày ra trước mắt, ông ta muốn cãi bướng, nhưng miệng chỉ thì thào mấy lần chứ không thốt nên lời, mặt Đường Lệ Chi tím ngắt, hận không thể một phát nuốt ngay tên bà con xa này vào bụng.
Trong mắt Diệp Phàm ánh lên một tia xảo quyệt, nhưng, vẫn bị Trang Thế Thành nhìn thấy. Có thể khẳng định chuyện này là do Diệp Phàm làm ngược lại thế cục. Không thể ngờ tay già đời trong chốn quan trường như Đoàn trưởng Thiết mà bị con chim non Diệp Phàm này hạ gục.
Kỳ thực, Diệp Phàm sớm đã biết được chút tình hình từ miệng của đám Chu Trường Phong, biết gần đây Mã Tự Siêu rất gần gũi với Giang Trường Ba, chắc hẳn là vì chuyện phù chính.
Cho nên, mới ngầm để mắt, sau khi từ phòng của Đường Thiên Thạch trở về thì chú ý đến chuyện này, âm thầm gọi Trần Quân đến, lén đi theo Giang Trường Ba, không thể ngờ có thể câu được con cá lớn Đường Thiên Thạch, còn có cả con cá nhỏ Giang Trường Ba, Mã Tự Siêu đương nhiên không được xếp vào hàng rồi, chỉ coi là hạng tép riu.
- Diệp Phàm, Đường Thiên Thạch tôi gặp hạn, tên nhãi cậu đừng đắc ý, sẽ có người trị cậu thôi, hừ.
Đường Thiên Thạch đột nhiên nổi điên hét to một câu, xoay đầu lại nói với Trang Thế Thành:
- Bí thư Trang, ông xử phạt Đường Thiên Thạch tôi thế nào, tôi nhận.
Cuối cùng, thằng nhãi này hung hăng liếc nhìn Mã Tự Siêu một cái, không thể ngờ mọi chuyện lại hỏng vì tên tép riu Mã Tự Siêu này.
Vì Mã Tự Siêu sợ Đường Thiên Thạch sau này quịt nợ, làm chuyện qua cầu rút ván, cho nên, trước đó đã để tâm, lén ghi lại lời nói của Đường Thiên Thạch.
Kỳ thực, Mã Tự Siêu không ghi âm, Trần Quân cũng sớm đã ghi âm rồi. Mã Tự Siêu đã động thủ rồi, Trần Quân cũng không đưa băng ghi hình ra làm gì.
Tránh Diệp Phàm bại lộ, như vậy dù nói mọi người có nghi Diệp Phàm làm, cũng chẳng có gì khẳng định, chỉ có thể đoán thôi. Còn nếu đưa băng ghi hình, thì từ hoài nghi Diệp Phàm sẽ trở thành khẳng định.
Trong chốn quan trường dù nói mọi người đều chơi ngầm, nhưng chỉ âm thầm chơi thôi, chứ còn kiểu chơi ngầm bị bại lộ, sẽ bị người tag hi hận gần xa. Thử hỏi, ai mà còn dám nói chuyện với anh chứ?
Buổi chiều.
Chuyện này đương nhiên được chuyển lên Cục xây dựng, Phó cục trưởng Giang Trường Ba bị người của Ủy ban Kỷ luật mang đi, chắc là muốn ra cũng khó.
Mã Tự Siêu bị Hạ Hải Vĩ trực tiếp mời về Ủy ban Kỷ luật uống trà từ hiện trường. Còn Đường Thiên Thạch, cũng có kết cục như vậy. Vì, đó phạm vào tội vu cáo hãm hại, muốn ra, chắc là không có khả năng.
Trần Văn Khải thầm vui mừng, may là nằm viện nên tránh được một kiếp nạn, bằng không, nếu không nằm viện thì cũng nói không chừng rồi.
Nhưng, Trần Văn Khải cũng thầm mắng Đường Thiên Thạch không phải người, trước đây miệng nói là sẽ đề cử mình ngồi lên ngai vàng số một của Cục xây dựng, không ngờ lại ngầm đồng ý với Giang Trường Ba.
Mà Giang Trường Ba này, ngoài mặt tương đối cung kính với mình, quan hệ tương đối mật thiết, không ngờ cũng là loại người mặt trái mặt phải.
Nhưng, Diệp Phàm dĩ nhiên cũng bị môt đám ghi tạc trong đầu.
Về phương diện khác mà nói, chấn động thế trong cục xây dựng địa khu làm một số đồng chí dao động bất định, tin là họ sẽ cảnh giác cao độ, biết nên nghe vào ai.
- Diệp Phàm. Thôn Đại Vũ đã được dọn dẹp toàn diện, kiến thiết lại tương đối quan trọng. Đương nhiên, cải tạo thôn Đại Vũ là trách nhiệm nặng nề.
Nhưng, thời gian không đợi người, tôi hy vọng trong vòng một năm anh có thể nắm được thôn Đại Vũ, thành rồng thành gấu anh tự lựa chọn. Trang Thế Thành tôi chỉ rõ cho anh, vị trí Bí thư thành ủy La Châu, tin là anh vừa ý.
Muốn được đề bạt, muốn lên vị trí lãnh đạo quan trọng hơn, thì phải làm ra thành tích khiến người ta run sợ mới được.
Anh cũng không cần phải nói với tôi về quốc lộ Thiên Tường, đó chỉ có thể nói là quá khứ của anh. Luận điệu cũ rích nhắc lại chẳng có hương vị, chúng ta phải suy nghĩ về tương lai mới đúng.
Trang Thế Thành giơ roi lên quất cho con ngựa Diệp Phàm phi, lần này rất thẳng thắng, trực tiếp đem mũ quan làm viên đạn bọc đường. Kỳ thực Trang Thế Thành cũng không đợi được rồi, cho nên, mới kê đơn thuốc mạnh như vậy.
- Bí thư Trang, tôi sẽ cố gắng.
Diệp Phàm gật đầu, tuy nhiên, chợt nhíu mày lại, nói:
- Nhưng, thôn Đại Vũ là vấn đề nân giải của thủ phủ Đức Bình chúng ta. Lãnh đạo hai khu Đức Bình, Thông Đô đều coi đó là ôn thần, cục diện rối rắm. Chỉ dựa vào mình cục Xây dựng chúng tôi, muốn nắm được thôn Đại Vũ, đó kia tuyệt đối không thể. Bí thư Trang, không phải tôi không nghĩ đến thị xã La Châu, mà chỉ là ngắm mai nhưng không thể ngừng khát.
- Anh có ý gì, cứ nói thẳng.
Trang Thế Thành vẻ mặt nghiêm túc, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, biết người này không hung hăng thì không chịu chạy, phải ép sát mới được.
- Tôi muốn quyền lực.
Diệp Phàm nói.
- Quyền lực, cục xây dựng là cục lớn của địa khu, đơn vị cấp dưới rất nhiều, tương đương chiếm nửa giang sơn quản lý của địa khu rồi, anh còn ngại không đủ quyền lực sao?
Trang Thế Thành trong lòng chấn động, thầm nhủ, khẩu vị tên nhãi này không nhỏ.
- Cục xây dựng rất lớn, nhưng, thôn Đại Vũ rộng bảy tám dặm, nhân khẩu đạt hơn tám chục ngàn.
Nơi đây là giữa hai địa khu Đức Bình, Thông Đô không người quản lý, nghiễm nhiên là một thành trong nước. Bấn loạn không nói, vấn đề trị an càng nghiêm trọng.
Cục xây dựng dù nói có chút quyền chấp pháo, nhưng làm sao có thể chống lại đối kháng dũng mãnh của dân? Cục Xây dựng có thể điều động công an sao?
Không thể, cục Xây dựng có thể chỉ huy được Cục Đất đai sao? Hiển nhiên không thể, còn có rất nhiều việc tôi không liệt kê ra.
Tôi đưa ra những ví dụ này là muốn nói rõ với ngài một số vấn đề, vì những cục này chiếm vụ trí trọng yếu trong việc cải biến thôn Đại Vũ, bọn họ không đáp lại tôi, tôi sao làm việc? Nếu cho tôi một danh hiệu Ủy viên thường vụ, thế thì còn tạm được.
Diệp Phàm hỏi ngược lại.
- Tên nhãi, khẩu vị không nhỏ nhỉ? Không ngờ ngay cả danh hiệu Ủy viên thường vụ cũng dám hô lên. Đương ngiên, cậu không phải không thể vào Ủy viên thường vụ, tôi còn câu nói kia, nắm được thôn Đại Vũ, có chiến tích đến La Châu, sau khi con đường quốc lộ Thiên Tường hoàn công ở La Châu, kinh tế xẽ tăng lên bậc mới, thị xã La Châu, là thị xã đứng đầu của Đức Bình ta, địa vi kinh tế còn cao hơn so với hai địa khu Đức Bình, Thông Đô. Muốn vào Hội nghị thường vụ, có thể.
Trang Thế Thành suýt bị Diệp Phàm chọc cười, cảm thấy dục vọng quyền lực của tên nhãi này quá cao. Lớn đến nỗi làm người ta khiếp sợ.
- Haha, danh hiệu Ủy viên thường vụ tôi biết hiện nay đương nhiên là không có khả năng, chỉ có điều giả dụ trước, nếu các lãnh đạo muốn tôi đi gặm khúc xương khó gặm thôn Đại Vũ, địa khu phải uỷ quyền.
Diệp Phàm cắn chặt không buông.
- Thế nào là ủy quyền, tiểu Diệp, nói cụ thể đi.
Trang Thế Thành khép nửa mắt.
- Do cục xây dựng đứng đầu, tốt nhất là tạo thành một Ủy ban liên hợp các phòng ban Kiến thiết thôn Đại Vũ do công an , quốc thổ, điện tín, thu hút đầu tư, thống nhất hành động.
Diệp Phàm mờ mịt liếc nhìn Trang Thế Thành.
- Ừ, cách này không tệ.
Trang Thế Thành gật đầu.
- Cậu nói tiếp đi.
- Còn một vấn đề nhữ là vấn đề sở hữu thôn Đại Vũ.
- Ừ, cái này đúng là vấn đề nan giải. Nếu Ủy ban Kiến thiết thôn Đại Vũ có tiền, ắt hẳn hai khu Đức Bình, Thông Đô đều đến giành địa bàn. Nếu Ủy ban Kiến thiết không có tiền, ắt hẳn hai địa khu đều đùn đẩy cho nhau, cuối cùng chẳng ai chịu nhận địa bàn này.
Trang Thế Thành nói, khép nửa mắt, lâu sau, đột nhiên trợn mắt, nói:
- Đối với vấn đề sở hữu thôn Đại Vũ, chắc cậu có cách của mình. Đừng giấu nữa, nói nhanh đi.
- Đem hóa giải thôn Đại Vũ, thành lập một khu mới, gọi là quận Đại Vũ cũng được. Sẽ phân ranh giới giữa hai khu Đức Bình, Thông Đô rút ra một thị trấn, hình thành một khu mới có khoảng một trăm hai mươi ngàn dân. Khu mới có địa vị bình đẳng với Đức Bình, Thông Đô, bổ nhiệm bộ máy lãnh đạo khu mới từ địa khu, ông thấy sao?
Diệp Phàm giấu đầu lòi đuôi, Trang Thế Thành đương nhiên liếc mắt đã nhìn thấy trò bịp của tên nhãi này, cười nói:
- Tiểu
Diệp dã tâm không nhỏ nhỉ, thế thì không phải cậu đã chạy đến làm nhân vật số một quận Đại Vũ kia hay sao?