Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ông nội, anh ta từ Ma Xuyên tới, Chủ tịch huyện Diệp.

Phí Tinh Tinh dường như thấy được cứu tinh. Cô này đột nhiên chớp mắt, cười nói:

- Chủ tịch huyện Diệp, vừa rồi anh nói lùm cỏ là anh hùng, phỉ khí cao cấp hơn so với đại sư đồ sứ, vậy hôm nay anh đến đây làm cái gì? Ha ha...

Lý do không nói đã rõ, người này đến cầu đại sư.

- Bản nhân không phải đến cầu nhờ giám định đồ sứ sao, nói vậy thì lưu ly Ngọc Tịnh bình của Vũ Thánh công ty Phí lão tiên sinh khẳng định có nghe nói qua, tôi là đến thử vận may. Bằng không, tôi sẽ mang theo cái này lên tỉnh thành Thủy Châu tìm Lôi tiên sinh ở Cổ lưu các, ha hả...

Diệp Phàm hơi có vẻ đắc ý, nhìn Phí Tinh Tinh liếc mắt một cái, vẻ mặt thản nhiên cười nói.

- Cổ lưu các, Diệp tiên sinh biết Lôi Thản?

Phí lão già trên mặt có vẻ kinh ngạc chợt lóe lên rồi biến mất.

- Là bằng hữu khá tốt.

Diệp Phàm cũng không già mồm cãi láo, thản nhiên cười nói.

- Lên lầu nói chuyện.

Lão già này không ngờ lại có động tác mời này.

- Diệp tiên sinh, tôi chính là Phí Lăng Trần, anh đưa ngọc tịnh sứ của Vũ Thánh công ty cho tôi nhìn một cái.

Phí Lăng Trần như rất nóng lòng, xem ra hơi giống Lôi Thản, đều là người có thị hiếu tốt.

Diệp Phàm lúc này ra hiệu Nông Viện Viện mở hộp ra.

Kiểm tra một hồi, Phí Lăng Trần nhẹ nhàng thở ra, cười nói:

- Đích xác không tồi, kỳ thật đây không gọi là lưu ly Ngọc Tịnh bình, mà là thanh hoa thánh tịnh bình mới đúng, bình sứ lưu ly cùng thanh hoa là hai khái niệm bất đồng...

Sau một hồi khoe khoang kiến thức, Phí Lăng Trần cười nói:

- Tuy nhiên, có một chút tôi không rõ, nói thật, trước kia tôi cùng Hầu tổng có tán gẫu qua, muốn Hầu tổng chuyển nhượng lại, nhưng Hầu tổng không đồng ý, nói đó là thứ y yêu nhất, Diệp tiên sinh sao lại có được? Đương nhiên, nếu không tiện nói tôi cũng không hỏi, chỉ là có chút tò mò thôi.

- Ha hả, cũng không có. Hiện trạng của Ma Xuyên Phí đại sư chắc cũng có nghe nói qua, vì tu sửa quốc lộ Thiên Tường trên núi Thiên Xa, chúng tôi tìm tới Hầu tổng.

Lúc ấy chỉ có muốn thuê mấy chiếc xe chuyên dụng. Hầu tổng hỏi tôi vì sao? Ôi... Không có tiền thì khó làm xong việc, tôi phát động toàn huyện đóng góp sửa đường.

Cũng có thể vì núi Thiên Xa bớt đi vài cô hồn dạ quỷ đến Địa phủ đưa tin. Hầu tổng vừa nghe nói qua, liền nói là cho chúng tôi mượn vài chiếc xe, hơn nữa không lấy tiền thuê.

Sau đó, còn đại diện cho công ty quyên tặng huyện Ma Xuyên Ngọc Tịnh bình. Tôi nghĩ, Ngọc Tịnh bình nếu để ở huyện làm bài trí sẽ không bằng bán đi lấy tiền làm kinh phí mua thuốc nổ.

Con lộ tu sửa hoàn chỉnh, Ma Xuyên sẽ giảm đi số người chết vì tai nạn sao? Cho nên, vốn nghĩ đến Thủy Châu tìm Lôi Thản, tuy nhiên lại nghĩ đến tên của đại sư trước tiên, thế mới đến đây thử vận may.

Nếu đại sư để mắt đến, huyện chúng tôi có nhu cầu cấp bách cần tiền sửa đường, trước tết phải hoàn thành việc mở rộng, thời gian gấp rút, tôi cần tiền mặt.

Tin rằng với uy tín của đại sư, biết đây là cái bình vì dân Ma Xuyên mà sửa đường, hẳn là sẽ cho tôi một cái giá thích hợp.

Diệp Phàm đưa Phí đại sư lên tận mây xanh, khiến trong lòng ông ta lâng lâng. Đương nhiên, trên mặt lão vẫn tỏ ra không có phản ứng gì.

Trầm tư một lúc, Phí Lăng Trần nói:

- Hầu Kim An tiên sinh đã có hảo tâm, Phí Lăng Trần tôi chẳng lẽ chỉ biết tiền không thôi? Ha hả... Hơn nữa, tôi thích cái bình này. Nếu đem đến Thủy Châu đấu giá phỏng chừng có thể bán trên 600 ngàn. Như vậy đi, tôi cho cậu 800 ngàn, nếu lấy tiền mặt thì tôi sẽ lập tức sai người mang tới, nếu lấy chi phiếu thì tôi lập tức viết cho cậu, chuyển khoản cũng được.

- Cảm ơn Phí đại sư đã có hảo tâm với dân Ma Xuyên, nhân dân Ma Xuyên sẽ không quên Phí đại sư. Như vậy, 600 ngàn ông trực tiếp chuyển vào tài khoản Chủ tịch huyện của tôi, 200 ngàn xem như tiền Sứ Vương các quyên tặng cho Ma Xuyên? Cũng nói để Phí đại sư yên tâm, tiền này, tôi sẽ đầu tư cả vào công tác sửa đường núi Thiên Xa.

Diệp Phàm vẻ mặt thận trọng, nói.

- Không cần, cần hư danh làm gì, 800 ngàn kia là tiền mua bình.

Phí đại sư thật cổ quái, Diệp Phàm giúp y tạo danh tiếng y ngược lại không cần.

- Phí đại sư, ngài rất giống Chủ tịch huyện Diệp của chúng tôi.

Lúc này, Nông Viện Viện nhỏ giọng nói thầm, không ngờ người thanh niên bên cạnh nghe thấy được, hừ thanh nói:

- Hừ sao có thể so sánh với ông nội của tôi? Ông nội của tôi đến Phó chủ tịch tỉnh Kiều còn phải khen không dứt miệng.

- Sao lại nói như vậy, đúng là không biết lớn nhỏ.

Phí Lăng Trần kia mặt giãn ra, có chút cao ngạo.

- Ha hả, anh nói có lý, tôi xác thực không bằng Phí đại sư, tôi chỉ là một tiểu cán bộ thô tục.

Diệp Phàm thuận miệng cười nói.

- Tôi nói đúng mà, cái bình này vốn là Hầu tổng đi cửa sau cho Chủ tịch huyện Diệp, Chủ tịch huyện Diệp cũng đáp lễ bằng một hộp trà Long Tỉnh, là thứ cục trưởng Ngô tặng, nghe nói cũng rất đáng giá. Lúc này, Chủ tịch huyện Diệp đem cái bình quyên tặng cho dân Ma Xuyên sửa đường, hơn nữa tiếng tăm thì dồn cho Vũ Thánh công ty, Chủ tịch huyện Diệp một chút lợi lộc cũng không dính tới. Thế này phong cách không phải rất giống với đại sư sao?

Nông Viện Viện không phục, nhỏ giọng nói.

- Ha ha ha...

Diệp Phàm cùng Phí Lăng Trần nhìn nhau cười, có cảm giác rất hiểu chính mình.

- Chủ tịch huyện Diệp, làm Phí mỗ xấu hổ thật sự, về sau phải học hỏi rồi. Cháu lập tức mở một chi phiếu trị giá 1 triệu làm phí mua bình, Chủ tịch huyện Diệp có thể quyên tặng Ngọc Tịnh bình mà không cần lưu danh, chúng ta cũng nên vì dân Ma Xuyên làm chút việc nhỏ.

Phí Lăng Trần hơi cảm động, ra hiệu cho cháu nội đi làm.

Từ chỗ Phí lão đi ra, Nông Viện Viện vẫn liếc mắt nhìn Diệp Phàm.

- Gì vậy, thấy được lòng người nên sợ hãi, Nông Đại tiểu thư thích tôi rồi sao, nếu không vậy thì kỳ quái thật vì tôi có phải quái vật đâu.



Diệp Phàm thản nhiên cười nói.

Lúc này tâm tư đang vui vì mới kiếm được tiền, nên đùa với Nông Viện Viện một chút, thấy cô không lên tiếng, mặt đỏ ửng, nên cố nhịn cười, nghiêm trang, nói:

- Tuy nhiên, tôi cũng nên nói rõ với cô, tôi có bạn gái rồi, nếu cô muốn cái gì đó chẳng hạn, thì chỉ có thể thân mật chút thôi, ha ha ha...

- Ảo tưởng, ai muốn thân mật với anh.

Nông Viện Viện mặt đỏ bừng, khẽ gắt một tiếng, trợn mắt nhìn Diệp Phàm.

Cô này bên cạnh Diệp Phàm đã được một thời gian, cũng không câu nệ giống lúc trước, khanh khách cười nói:

- Chủ tịch huyện Diệp, tôi cảm thấy anh thực sự có bản lĩnh, mới có vài ngày, trước sau phỏng chừng kiếm về được gần 2 triệu. Cái bình này đã 1 triệu, bên cục Giao thông 600 ngàn, đánh cuộc thắng Tiểu Kê thêm 200 ngàn. Nghe nói Bí thư Trang còn cấp cho 300 ngàn làm kinh phí mua thuốc nổ, tổng cộng đã có 2 triệu 100 ngàn. Hơn nữa trước đó xe lấy được từ chỗ cục trưởng Lâm, giá trị không dưới 3 triệu. Vũ Thánh công ty còn cho mượn xe không lấy tiền thuê, cho chúng ta dùng...

- Tiểu Kê, cô ám chỉ quận Thông Đô Phó bí thư Kê sao.

Diệp Phàm thấy buồn cười, Nông Viện Viện thật đúng là yêu ghét rõ ràng, người ta đường đường là quận Thông Đô Phó bí thư lại bị kêu thành tTiểu Kê, không biết Kê Nhất Tiêu kia nghe được sẽ nghĩ sao, phỏng chừng có thể sẽ không khách khí.

- Y không phải tiểu Kê thì là ai? Cắt đi cho làm thái giám là tốt nhất, tiểu Kê đáng chết, ức hiếp dân Ma Xuyên.

Nông Viện Viện bỉu môi cười nói.

- Ha hả, bỏ đi, không nói y là tiểu Kê nữa. Về số tiền mà tôi kiếm được đó, nên thế, chúng ta đều là vì dân Ma Xuyên cả thôi Viện Viện à, cô lớn lên ở Ma Xuyên, chẳng lẽ không hy vọng nhìn thấy mọi người sống sung túc?

Bị Nông Viện Viện đưa mắt nhìn chằm chằm, thằng nhãi này trong lòng kỳ thật cũng đắc ý không ngừng.

Được một cô em xinh đẹp tán dương, khiến hắn sướng lân người. Trước mắt lại hiện ra cảnh ở trong xe vào buổi tối ngày hôm đó giúp Nông Viện Viện thoa thuốc ở mông.

Cái mông gợi cảm mượt mà của Nông Viện Viện lại hiện ra trước mắt, đặc biệt là cái rãnh giữa hai mông, còn có vài sợi lông do không cẩn thận đã bị ló ra ngoài, đúng là khiến cho người ta nhìn mà muốn chảy máu mũi. Thằng nhãi này trong lòng nóng lên, cậu nhỏ bên dưới không ngờ cũng ngốc đầu lên.

"Đã lâu không cùng em út làm chuyện đó, lần này có phải cậu nhỏ lại muốn tạo phản hay không? Ôi trước kia khi ở Lâm Tuyền còn có thể đi tìm Đinh Hương, Tây Thi đầu bếp hoặc Vệ Sơ Tịnh để giải quyết.

Hiện tại, ở Ma Xuyên, một người phụ nữ cũng không có, có phải cũng nên cá biệt phát triển một chút hay không, để nuông chiều ‘Tiểu Diệp Phàm’ ấy mà.

Bằng không, bị nghẹn lâu ngày sẽ sinh bệnh, theo nhân thể sinh lý học, lúc này không nên làm việc, theo nhân thể tinh thần khí chất mà nói, âm dương điều hòa mới tốt cho việc dưỡng sinh "Diệp Phàm trong lòng tự mắng một câu, khẩn trương xoay người sang chỗ khác, tất nhiên là sợ bị Nông Viện Viện phát hiện ra cậu nhỏ bên dưới đang ngổng đầu dậy.

Tuy nhiên, khi thằng nhãi này nhìn Nông Viện Viện liếc mắt một cái, đích thực là có chút xấu hổ.

Bởi vì, cậu nhỏ đang ngổng của thằng nhãi này không ngờ đã bị Nông Viện Viện trong lúc vô ý nhìn thấy, hơn nữa, ánh mắt của Nông Viện Viện còn quét qua vài lần ở chỗ đó nữa chứ, cổ cô lúc này có chút đỏ ửng.

"Xong đời, đúng là mất mặt. Chủ tịch huyện ở trước mặt nữ cán bộ bên dưới ngổng cao cậu nhỏ, sao mà sự tự chủ kém thế." Thằng nhãi này ở trong lòng hô một tiếng, cuồng niệm thanh tâm chú, cậu nhỏ cuối cùng cũng chịu an phận cúi đầu xuống.

- Diệp... Chủ tịch huyện Diệp, ví tiền của anh rơi kìa, tôi nhặt giúp anh.

Lúc này tiếng của Nông Viện Viện truyền đến, có chút không được tự nhiên.

- Ví tiền.

Thằng nhãi này nhìn xuống dưới chân, không phải, đó không phải là ví tiền của mình thì là gì.

"Con mẹ nó, đều là do cái ví tiền chết tiệt này, phỏng chừng vừa rồi Nông Viện Viện nhìn thấy ví tiền của mình bị rớt, cho nên mới nhìn thấy cậu nhỏ luôn." Thằng nhãi này tức giận đến muốn một cước đá bay cái ví tiền cho lọt xuống rãnh thoát nước luôn.

Thằng nhãi này đang sửng sốt phân thần, thì có cảm giác như bộ phận bên dưới cơ thể bị va chạm, lập tức kinh ngạc.

Phát hiện ra Nông Viện Viện đã ngồi xổm xuống nhặt ví tiền, khẩn trương lui người ra phía sau một bước, tuy nhiên, do không cẩn thận, nên không đứng vững, bị ngã người về phía trước, đè lên Nông Viện Viện.

Thằng nhãi này khẩn trương giơ tay ra ôm lấy Nông Viện Viện, chủ yếu là do sợ mình té sẽ đè lên và làm Nông Viện Viện bị thương.

Lẩn này thì không hay rồi, ngực hắn vừa tiếp xúc với bộ ngực của Nông Viện Viện, cậu nhỏ bên dưới liền không an phận, dục vọng như trỗi dậy không kìm nổi và có cảm giác như muốn chui ra khỏi quần vậy, kẹp vào ngay giữa hai chân của Nông Viện Viện.

Diệp Phàm cảm nhận được lần này ‘Tiểu Diệp Phàm’ đặc biệt sinh động, dường như nội lực bên trong có bao nhiêu đều dồn cả vào ‘khẩu súng trường’ kia, thứ đó trở nên cứng đến mức phỏng chừng có thể so sánh với một khúc cây.

- Diệp... Chủ tịch huyện Diệp.

Nông Viện Viện đột nhiên bị ôm, giật cả mình, liền xoay người, muốn thoát ra. Khi xoay, người cô cọ xát vào khiến khẩu súng càng như muốn lên nòng.

- Ơ, rất xin lỗi, vừa rồi đứng vững không, sợ làm cô bị thương.

Thằng nhãi này bật người phản ứng, hơi ngượng ngùng nói.

Tay thả ra, cũng chẳng biết may mắn thế nào mà tay trong lúc thả ra lại đặt trúng vào mông của Nông Viện Viện, cảm nhận được một vòng tròn trịa, thằng nhãi này trong lòng rung động, luyến tiếc không muốn buông tay ra.

- Không sao, đây là ví tiền của anh.

Nông Viện Viện cúi đầu, nhỏ giọng nói.

- Ừ cảm ơn.

Diệp Phàm giơ tay ra nhận ví tiền, tay phớt ngang qua mông của Nông Viện Viện, cầm lấy ví tiền.

Về đến huyện.

Nơi Diệp Phàm cư trú đã được dọn dẹp xong xui. Bên trong nội viện rộng lớn chỉ có Diệp Phàm ở một mình, Phương Viên vì tị hiềm, tạm thời không dọn đến đây ở cùng Diệp Phàm. Ngoại viện là nơi thư ký Xa Hồng Quân ở, cũng chính là anh họ của Nông Viện Viện.

Diệp Phàm tuần qua một vòng, thấy rất vừa lòng. Nội viện khá lớn, cảnh trí u nhã, bài trí bên trong nào núi giả, ao nhỏ, cây, hoa đều có, giống một vườn hoa nhỏ cổ đại. Xem ra nhà họ Mã Hồ Tử thật sự là có tiền.

Hôm nay là thứ Sáu, thằng nhãi này nhàn nhã nằm trên ghế trúc lắc lư, thoạt nhìn khoái hoạt chẳng khác gì thần tiên.

Theo lý thì không ai đến quấy rầy, tuy nhiên, không lâu sau liền có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng truyền đến, Diệp Phàm bất đắc dĩ đứng lên, vừa mới mở cửa, không ngờ là quyền bí thư Thái Tắc Dân của xã Kim Đào tìm.

Nói là hôm qua nhận được công văn Diệp Phàm ký, đi phòng Tài chính huyện tìm Trưởng phòng Mã Thiết Lâm lĩnh tiền trợ cấp cây đào cho xã Kim Đào. Trưởng phòng Mã Thiết Lâm nói số tiền quá lớn, phải thông qua Bí thư Chu gật đầu mới được, con số năm trăm ngàn chứ không nhỏ.

Hơn nữa còn nói, phòng Tài chính huyện giờ chỉ còn lại hơn một triệu, giờ sắp cuối năm, dù sao cũng phải chừa lại một chút dùng đến khi cần, bằng không, cuối năm, đến tiền lương cũng lấy ra cấp cho tiền trợ cấp cây đào cả, thì lúc đó cán bộ công nhân viên chức của cả huyện chắc tạo phản quá. Kết quả là chỉ cấp 50 ngàn, 50 ngàn này, không đến một ngày là đã trợ cấp sạch.

Đêm qua, những người dân chưa nhận được trợ cấp lại tập trung tại chính quyền xã chờ, không ai gây rối, tuy nhiên, nếu cứ tiếp tục không có tiền trợ cấp để phát thì khó nói lắm.



- Hừ.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang Xa Hồng Quân giải thích nói:

- Cậu lập tức gọi điện thoại cho Trưởng phòng Mã, yêu cầu y lập tức trích tiền ra cấp cho xã Kim Đào, bằng không, hết thảy hậu quả do y gánh.

Thằng nhãi này trong lòng mắng: "Phòng Tài chính là đơn vị tài chính dưới quyền Ủy ban nhân dân huyện, không phải ví tiền của bí thư. Đến quỹ tiền cũng bị bí thư thao túng thì bố mày đây còn làm Chủ tịch huyện làm cái quái gì. Bí thư quản lý nhân sự, Chủ tịch huyện quản lý tiền và những việc khác, đến quyền thu chi sở hữu tài sản cũng bị bí thư giành thì Chủ tịch huyện còn ngồi đó chi cho mệt.”

Trong chốc lát Xa Hồng Quân sắc mặt có chút khó chịu, nói là Trưởng phòng Mã nói phải có chỉ thị của Bí thư Chu mới bằng lòng chi, bằng không, y gánh không nổi trách nhiệm này.

- Y ở nhà hay là ở phòng Tài chính?

Diệp Phàm nổi nóng, hỏi.

- Hôm nay là chủ nhật, y ở nhà nghỉ ngơi mới phải. Tuy nhiên do ngày hôm qua nhận được thông báo, nói là cục Tài chính Địa khu ngày thứ Hai sẽ xuống kiểm tra đối chiếu sổ sách thu chi, cho nên phòng Tài chính hôm nay tất cả các đồng chí đều tăng ca.

Xa Hồng Quân cẩn thận nói, bởi vì, Diệp Phàm sắc mặt có chút tức giận, nên gã sợ Chủ tịch huyện Tiểu Diệp sẽ trút giận lên gã.

- Đưa điện thoại cho tôi.

Diệp Phàm lấy điện thoại, trực tiếp gọi Mã Lâm.

- Trưởng phòng Mã, tôi là Diệp Phàm, phòng Tài chính huyện không có tiền sao?

Diệp Phàm hơi có vẻ giận dữ, hỏi.

- Vừa nhận được 1 triệu 300 ngàn.

Mã Lâm giọng điệu bình tĩnh trả lời.

- Thế sao không rút ra cấp cho xã Kim Đào, anh không phải không biết tính nghiêm trọng của việc này?

Diệp Phàm giọng điệu bắt đầu cáu gắt lên rất nhiều.

- Biết, nhưng tôi cũng không có cách. Chỉ thừa lại chút tiền ấy, mà còn 20 ngày nữa là đến tết. Nếu cuối năm không lấy đâu ra tiền phát tiền lương, công nhân viên bên dưới chắc đánh đòn chúng ta quá. Hơn nữa, Bí thư Chu khi trước có nói, khoản tiền này không thể động đến, phải để lại đến cuối năm. Nếu có sự phê chuẩn của Bí thư Chu, tôi có thể chi liền.

Mã Lâm khá trầm ổn đáp.

Thằng nhãi này, không hề sợ hãi. Trước kia Chu Phú Đức hống hách quen rồi , Chủ tịch huyện Ngưu và Chủ tịch huyện Giang của huyện Ma Xuyên căn bản là không điều khiển được phòng Tài chính huyện.

Nếu chi dưới một trăm ngàn thì do Chủ tịch huyện phê duyệt, vượt qua một trăm ngàn phải do Bí thư Chu duyệt mới được.

Mã Lâm là tay sai tích cực của Chu Phú Đức. Cho nên, văn kiện mà Chủ tịch huyện Tiểu Diệp phê, người ta căn bản là không chấp hành.

- Trưởng phòng Mã, quy định quy chế của Đảng anh đều không hiểu sao? Chủ tịch huyện quản kinh tế, quản tiền tài, bí thư quản nhân sự, quản công tác Đảng.

Diệp Phàm giọng điệu nặng nề.

- Cái này...... tuy nói như vậy, nhưng bí thư có thể quản hết mọi thứ, chính phủ cũng là do đảng lãnh đạo. Rút tiền cũng phải xem thực tế, nếu khiến cục diện bị loạn thì bí thư đương nhiên có thể ngăn lại.

Mã Lâm cắn chặt răng, bất cứ giá nào thằng nhãi này cũng lớn gan chống đối Diệp Phàm, chỉ sợ cấp xong tiền về sau Chu Phú Đức hỏi thì mệt, thế nào cũng bị lột da.

- Thật không? Tôi xem chức Trưởng phòng của anh… Hừ...

Diệp Phàm nói một nửa, tức giận ngắt điện thoại.

Xoay sang Thái Tắc Dân nói:

- Phòng Tài chính lão Mã nói là muốn để tiền lại tết cuối năm, dùng chi trả lương cho cán bộ công nhân viên chức. Đối với dân chúng xã Kim Đào, tôi rất thông cảm. Tuy nhiên, Trưởng phòng Mã cố ý không chi tiền, ngươi trở về cùng hương dân giải thích một chút, tiền thì trên huyện có, nhưng chưa chi được. Do cuối năm cần dùng gấp, kêu mọi người kiên nhẫn chờ, sang năm sẽ nghĩ biện pháp, ha hả...

Diệp Phàm đầy ẩn ý nói.

- Tôi hiểu rồi Chủ tịch huyện Diệp, tôi trở về sẽ cố gắng làm tốt công tác tư tưởng cho hương dân.

Thái Tắc Dân ngầm hiểu, bỏ đi.

- Mã Thiết Lâm cũng quá đáng.

Xa Hồng Quân hừ nói.

- Không sao cả, tôi muốn nghỉ ngơi một chút. Buổi chiều cậu chú ý phía bên phòng Tài chính là được, có gì thì cứ báo cáo cho tôi.

Diệp Phàm nằm trên ghế nhắm hai mắt.

- Chú ý phía bên phòng Tài chính, được rồi.

Xa Hồng Quân vẻ mặt nghi hoặc rời khỏi nội viện, trong lòng nói thầm: "Phòng Tài chính có gì đáng chú ý ? Hôm nay lại là Chủ Nhật, Chủ tịch huyện Diệp thực sự có chút kỳ quái, chẳng lẽ có người đến phòng Tài chính cướp tiền, hơn nữa, muốn cướp thì nơi đó cũng không có tiền để cướp, tiền ở ngân hàng mới đúng, có cái sổ rách ở đó thì cướp cái gì...

- Bí thư Chu, vừa rồi Chủ tịch huyện Diệp gọi điện nói phải xuất tiền, bị tôi từ chối, tuy nhiên, hình như anh ta rất tức giận.

Mã Thiết Lâm hơi có vẻ lo lắng, nói qua điện thoại.


- Đề xuất bao nhiêu?


Chu Phú Đức nằm nghiêng ở trên giường bệnh, thản nhiên hỏi.


- 500 ngàn, tôi chi cho Thái Tắc Dân của xã Kim Đào 50 ngàn, khoản tiền này tôi không dám chi, bằng không, cuối năm không biết làm sao. Tôi... Tôi còn nói, đây là ngài chỉ thị.


Mã Lâm nhỏ giọng nói.


- Ừ, về khoản tiền này, phải coi chừng. Chủ tịch huyện Diệp ngày hôm qua đi cục Giao thông địa khu nhận được 600 ngàn, phỏng chừng bên trong quỹ Chủ tịch huyện của hắn cũng còn dư ra hơn trăm ngàn, giải quyết xong phiền toái tạm thời hẳn là không thành vấn đề.


Chu Phú Đức giọng điệu bình thản nói, thằng nhãi này kiêm hai chức Chủ tịch huyện cùng bí thư gần một năm, sớm đã hình thành thói quen quyền tiền cùng quản.


Căn bản là không đổi vị trí để nhìn vấn đề, cho rằng mình là bí thư, làm vậy cũng vì đại cục của cả huyện, không thể để Diệp Phàm dính vào. Hơn nữa, Diệp Phàm còn trẻ, không hiểu được tình hình Ma Xuyên, y với thân phận bí thư thay hắn nhìn nhận vấn đề, cũng là vì đảng vì nước mà phân ưu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK