Diệp Phàm cười nói
- Ha ha, đây là ngoại truyện thiên hạ thập đại cao thủ. Bao quát toàn bộ mười vị đẳng cấp thập nhị đẳng trên thế giới.
- Phí Thanh Sơn bộ dáng có chút nuối tiếc, lắc lắc đầu cười nói.
- Con còn chưa đạt tới trình độ bon họ, có năng lực gì có thể nhìn thấy người như thế. Ví như Diệp Phàm mà nói, trước kia khi thân thủ được tam, tứ đẳng đột nhiên nhìn thấy cao thủ lục, thất đẳng chắc chắn kinh ngạc. Cảm thấy rất thần bí có phải hay không? Hiện tại thế nào, lục, thất đẳng ở trước mặt đã là chuyện nhỏ. Con hiện tại giao tiếp với người cửu đẳng. Đây chính là tôn ti trật tự ở Hoa Hạ. Thật ra, việc này cũng không thần bí.
Phí lão thái gia cười ha hả.
- Ôi, đẳng cấp mười hai, truyền thuyết. Phỏng chừng những người đó mỗi người đều đã trăm tuổi?
Diệp Phàm nói
- Cũng không nhất định vậy, không phải là họ, cũng khó nói. Tuy nhiên, tuổi cũng phải trên dưới tám mươi, ít nhất cũng là vậy.
Phí lão thái gia nói.
Diệp Phàm đi rồi Phí Thanh Sơn liếc mắt nhìn phụ thân một cái, nói:
- Hắn rất có khả năng sẽ đạt tới cao thủ Thập nhị đẳng.
- Nhóc con này là một thiên tài đáng sợ nhất mà ta nhìn thấy, Thanh Sơn, con nói một chút, chúng ta đã gặp qua cao thủ cửu đẳng 27 tuổi sao?
Cửu đẳng, đối với người luyện công mà nói, là giấc mộng cả đời. Chúng ta đều phải năm sáu mươi tuổi mới đạt được trình độ này.
Thời gian sau này của hắn còn nhiều lắm, đạt tới Thập nhị đẳng. Đó là chắc chắn. Có lẽ còn có thể làm chấn động truyền thuyết cảnh giới. Đáng tiếc. Ta không thể nhìn thấy hết.
Phí lão thái gia có vẻ có chút nuối tiếc lắc lắc đầu.
- Con cũng như vậy, phỏng chừng cũng không chờ tới được ngày đó.
Vẻ mặt Phí Thanh Sơn cũng không khác biệt lắm, anh ta liếc mắt nhìn cha mình một cái nói
- Ôi, nhà chúng ta, con coi như là có chút thiên phú, có thể đạt tới bậc cửu đẳng, lúc cha còn sống hy vọng có thể nhìn thấy con đột phá tới thập đẳng. Mà lớp trẻ tuổi hơn trung niên, có Nhất Độ có hi vọng sẽ đạt tới trình độ của con. Cho nên, Nhất Độ cần phải thân thiết hơn với hắn. Đáng tiếc hắn đã đính hôn với cô bé nhà họ Kiều, bằng không, đáng tiếc!
Phí lão thái gia nói hai lần đáng tiếc.
- Duyên phận trời định, không thể cưỡng cầu, cha cũng bất tất phải tiếc nuối. Về phần thập đẳng, con nghĩ, sinh thời, có thể đạt tới.
Trong mắt Phí Thanh Sơn hiện lên một chút cố chấp.
Buổi tối, mấy người Diệp Phàm lên máy bay xuất phát.
Làm đủ giấy chứng nhận du lịch, về phần vũ khí và thiết bị. Đều có người tổ A thông qua con đường khác làm việc, điều này, thật ra không cần Diệp Phàm phải quan tâm.
Tới đó tự nhiên có người tới đón. Mà các đội viên chiến đấu đặc biệt của các quốc gia đều dùng “cớ” này để đến Sahara
Một đội viên là trong ba đồng chí vừa được chiêu mộ vào, mặt khác tổ A phái một người gọi là “Đông Phương” trợ giúp Diệp Phàm chấp hành nhiệm vụ.
Đồng chí Đông Phương có quân hàm trung tướng, là cao thủ bát đẳng. Trước kia cũng là bảo vệ ngầm của đồng chí thủ trưởng số 1.
Lần này tổ A hiện tại không có binh để điều, mà đồng chí hiệp trợ Diệp Phàm chấp hành nhiệm vụ cần phải có kinh nghiệm tác chiến phong phú.
Cho nên, tổ A đành phải mạo hiểm điều động nguyên lão Đông Phương ra. Đương nhiên, đề nghị này cũng là do Chủ tịch Đường đề xuất. Có thể thấy được Chủ tịch Đường đối với mê cung Sahara đúng là rất coi trọng
Đông Phương nhìn qua cũng là một lão già bình thường, trên dưới 50 tuổi. Hai gò má gầy, vẻ mặt ôn hòa.
Tới Sahara rồi liên lạc với đồng chí tiếp ứng bên kia, sau đó mấy người thay đổi quần áo ngồi lên xe ngựa xuất phát
Các đội viện chiến đấu của các quốc gia đều mặc quần áo giống như khách du lịch giả tới cửa hàng mua chiến phục, là một ít đồ quân sự để dã ngoại…
Thật ra không phải, quân phục này đều là màu xanh nhạt, nhưng thật ra do đặc điểm của sa mạc giống như vậy, người đi vào trong sa mạc, rất khó để phát hiện.
Diệp Phàm hiểu được, quân trang đặc thù này đều là thành quả khoa học kỹ thuật mới nhất của tổ A. *Không chỉ có thể tránh nóng mà còn có khả năng chống đạn, giữ ấm và ẩm. Thời tiết ở sa mạc có khi đặc biệt khô ráo, có thể giữ ẩm với nhóm đội viên mới có lợi cho việc duy trì sức chiến đấu.
Tới bên ngoài khu vực số 5 rồi.
Mấy người lặng lẽ chui từ trong xe ra sa mạc, nắm tay đồng chí lái xe, ra hiệu hãy bảo trọng
- Cẩu tử, chuyện phía dưới toàn bộ dựa vào chính các cậu. Xe chúng tôi không qua được, mục tiêu quá lớn. Từ khu số 5 đến khu số 1 diện tích rất lớn, đội viên các quốc gia đều là đi bộ vào.
Thực phẩm và nước rất nhiều, đủ cho các cậu dùng nửa tháng, thực phẩm là thực phẩm dinh dưỡng cao, có thể giúp mỗi người duy trì gần một tháng.
Cho nên, về sau khi chiến đấu, chúng ta không thể tiếp tế tiếp viện bất cứ cái gì cho các anh. Toàn bộ dựa vào các anh ở sa mạc tìm được gì để sinh tồn, ví như thức ăn nước uống.
Đặc biệt là nước, một khi có nguồn nước phải tiếp tế tiếp viện kịp thời…
Liên lạc viên trên xe vẻ mặt nghiêm túc cùng đám người Diệp Phàm dông dài một phen, xe chậm rãi chạy đi rồi. Những việc này bọn người Diệp Phàm đều hiểu, nhưng người ta cũng là quan tâm mà nói thế thôi.
- Đi thôi, chúng ta trước mắt liên hệ với khu vực số 3 “Thiên Trùng”, Thiên Trùng thật ra chính là nhân vật số hai tổ A, Tổ phó thường trực trung tướng Nghiêm Thế Kiệt, cao thủ bát đẳng
Tổ A khi chấp hành nhiệm vụ đều dùng biệt hiệu, như Diệp Phàm gọi là “Cẩu Tử”, mà quan trọng nhất tổ thứ bảy từ tổ đặc nhiệm A do thiếu tướng Đới Thành dẫn dắt đôn đốc, biệt hiệu người này là “Ba trùng”
Hơn nữa, tất cả nhóm đội viên đều chích thuốc nước vào cơ thể, sắc mặt thay đổi một phần ba. Hơn nữa, tóc tai hiện tại thay đổi, ngay cả đồng sự cũng khó mà nhận ra
Đương nhiên, đội viên tổ A có cách liên lạc của chính mình. Ngôn ngữ sử dụng đều do tổ A nghĩ ra, hơn nữa không chỉ một bộ, có vài bộ tùy thời điểm mà dùng, để ngừa việc bị bộ đội nước khác phá giải.
Bộ đội chiến đấu đặc biệt ở nước ngoài cũng có bản lĩnh như vậy. Nhưng thuốc nước chỉ có tổ A của Hoa Hạ là có. Tuy nhiên, nghe nói nước Mỹ gần đây cũng nghiên cứu ra dược phẩm đạt hiệu quả như vậy.
Tuy nhiên, so với tổ A, bọn họ dùng là dược phẩm hóa học, để lại di chứng khá mạnh. Mà tổ A làm chính là thảo dược thuần khiết. Cho nên còn có hiệu quả trong việc giúp cho thân thể khỏe mạnh.
Nghe nói phương thuốc nước này của tổ A nguyên bản là từ cổ mộ thời trung cổ còn gọi là thuật dịch dung của võ lâm cao thủ. Sau đó được nghiên cứu cải tiến bởi cao thủ tổ khoa học năng lượng. Tạo thành thảo dược dạng thuốc nước thuần khiết.
- Thiên Trùng Thiên Trùng, có nghe thấy không?
Đông Phương dùng thiết bị liên lạc gọi Nghiêm Thế Kiệt.
- Nhận được nhận được, các anh đã tới khu vực nào?
Nghiêm Thế Kiệt hỏi
- Vừa tiến vào khu vực số 5, tình hình lão Vương thế nào?
- Có thể xác định ở khu vực số 3, ngày hôm qua có liên lạc một lần, nhưng không nhìn thấy người.
Lão Vương đang chơi trốn tìm với đối thủ. Còn bảo chúng ta không cần lo chuyện của lão, nói đối thủ là cao thủ cửu đẳng, số người cũng không nhiều.
Nhưng thực lực quá hùng mạnh. Chúng ta phỏng chừng có thể đưa đồ ăn tới. Cho nên, lão Vương vẫn yêu cầu chúng ta mau chóng liên lạc với “Ba trùng” tiến vào trung tâm khu vực số 1.
Mau chóng phá giải mê cung Sahara, chiếm lấy tài liệu.*
Thiên Trùng Nghiêm Thế Kiệt nói, dừng một chút lại tiếp
- Hiện tại thì tốt rồi, chúng tôi đã đánh giá được lực lượng bọn họ.
Từ khu số 5 tới khu số 3 phải đi qua khu số 4, tình hình khu số 4 như thế nào?
Diệp Phàm hỏi
- Không rõ ràng lắm, chúng tôi vẫn luôn tìm kiếm lão Vương ở khu vực số 3. Tuy nhiên nhiều ngày như vậy vẫn không tìm thấy. Địa hình khu vực số 3 phức tạp, diện tích khu vực rất lớn, các anh phải cẩn thận
Thiên Trùng Nghiêm Thế Kiệt thận trọng nói
Cất Micro, sau đó Diệp Phàm liếc mắt nhìn Đông Phương một cái
- Điều này toàn bộ phải dựa vào chính mình, tình hình khu vực số 4 họ cũng không rõ lắm. Phỏng chừng, khu vực số 5 này cũng là một khối xương cứng, không dễ gặm
Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm trọng nói.
- Tác chiến sa mạc, có hỏi cũng vô dụng. Dù là bọn họ hiểu được phần nào đó. Nhưng khi bọn họ đi rồi phương diện này cũng lập tức thay đổi
Toàn bộ dựa vào chính mình mới là cách sinh tồn. Hơn nữa, diện tích khu vực lớn như vậy, khoảng cách tới hai ba trăm km, chúng ta nói là biển cát cũng không đủ hình dung.
Ngay cả đi suốt suột thì cũng phải mất hai ba ngày. Chứ đừng nói bất cứ lúc nào cũng phải phòng bị đối thủ công kích
Ở trong khu vực này, bất cứ lúc nào cũng có thể tiềm tàng nguy hiểm. Chúng ta không biết được kẻ thù của chúng ta ẩn nấp ở đâu, có lẽ, ở ngay dưới lòng bàn chân chúng ta.
Chờ anh đến gần người ta bùng lên công kích. Có lẽ, người ta tránh ở xa đâu đó dùng súng trường chờ ngắm bắn chúng ta.
Cho nên, nơi này phải nói chính là nơi tử vong. Tôi hi vọng tất cả mọi người hãy xốc lại tinh thần, nếu muốn sống hãy đi ra khỏi nơi tử vong này. Phải trợn to đôi mắt của các anh lên.
Hễ thấy gì khả nghi là không thể qua loa. Ngay cả rắn độc, bọ cạp ở sa mạc cũng có thể lấy mạng chúng ta.
Đừng tưởng rằng trang phục như chúng ta là hoành tráng, thật ra, nơi đây rất dễ chết. Việc này, lại bị cho là cái gì.
* *Đông Phương giải thích, sáu người tản ra thành tam giác bí mật đi.
Vẫn là tôi đi đầu, các anh ở phía sau đi theo, gặp tình huống gì hãy nằm sấp xuống. Hơn nữa, tôi có kinh nghiệm về phương diện này
Đông Phương hướng về phía Diệp Phàm xin chỉ thị*
- Ông đi sau, tôi đi đầu
Diệp Phàm khoát tay dùng giọng điệu chân thật nói
- Không được
Đông Phương kiên quyết lắc đầu*
- Cậu phải cứu Lão Vương ra, cứ như vậy mà đi rất nguy hiểm. Hơn nữa, không phải tôi mạnh miệng, ở trong sa mạc, ánh mắt tôi rất tốt.
Cao nhân thôi mà, đều có ngạo khí, ngay cả đồng chí Đông Phương cũng không ngoại lệ.
- Ông xem xem ba trăm mét kia có cái gì?
Diệp Phàm đột nhiên thản nhiên cười, chỉ vào điểm cách xa ba trăm mét nói
- Thấy không rõ lắm, khá bình yên, hẳn không có đối phương ẩn núp
Đông Phương tại chỗ quan sát một hồi, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái nói
Bởi vì là buổi tối, tuy nói có kính mắt kỹ thuật nhìn đêm, nhưng vì bảo vệ chính mình khỏi kẻ thù tấn công, cho nên, kính mắt đặc thù không được mở quá sáng.
Bởi vì thiết bị nhìn đêm cũng dễ dàng làm lộ chính mình. Cho nên, để kẻ thù không thể phát hiện, khoảng cách nhìn đêm cũng không quá xa, hiệu quả cũng không thật tốt.
- Ba trăm mét chỗ kia đang có một con côn trùng
Diệp Phàm chỉ vào chỗ cách ba trăm mét nói rất chắc chắn.