Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy nhiên, người mà làm cái việc này chắc sớm cũng đã giấu đi không nói chính xác rồi.

Hơn nữa, Diệp Phàm biết không thể dùng sức mạnh đối với hai mảnh đất này được. Võ công Thiếu lâm tự có bề dày lịch sử cả nghìn năm, và Võ Đang là núi thái sơn Bắc Đẩu trong chốn võ lâm.

Mà ngay cả phái Hoa Sơn cũng có bán tiên thiên cường nhân thì Thiếu lâm tự không thể không có được. Trước mắt Diệp Phàm vẫn không có sức lực để đi đùa giỡn hai nơi này.

Mà Ngũ Đài Sơn cũng là Nhất đại môn phái, tuyệt đối có cao thủ. Truyền thuyết Ngũ Đài Sơn rất thần bí, xem ra làm người cũng nên khiêm tốn một chút, không chừng cao thủ cũng không kém Võ Đang và Thiếu Lâm.

Thiếu Lâm Võ Đang có lẽ cũng có tên tuổi.

Tuy nhiên, điều Diệp Phàm lo lắng nhất là Đằng gia đến thúc giục chuyện cái lư hương thì phiền toái rồi. Như vậy thì Diệp Phàm thật đúng là không có chỗ đứng rồi.

Hơn nữa, Diệp Phàm cũng không muốn cảnh sát nhúng tay vào việc này. Như vậy thì ngày càng rối loạn hơn thôi. Hơn nữa, những gã cảnh sát này cũng không điều tra ra được cái gì. Đến lúc đó nói đi nói lại đoán chừng Đằng gia càng ngày càng thêm rắc rối.

Vì thế, Diệp Phàm liều một phen gọi điện cho cấp dưới để triệu tập nhân lực. Điều đáng tiếc là xe ở tổ đặc nhiệm A phải đi một cách bí mật.

Mà cao thủ cấp 12 Lạc Phi lại đang ở đảo Chris. Liên Xa Thiên cũng ở đấy, thằng Vương Nhân Bàng cũng đã ở đấy rồi, nước xa không thể cứu được lửa gần rồi.

Hơn nữa, điều khiến Diệp Phàm tức giận là vừa mới cầm lái không lâu thì em trai Đằng Dũng của tổ lái Vân Thanh nhà Đằng gia không ngờ cũng đã tới cửa rồi.

- Thật ngại quá trợ lý Diệp à, ông nhà nói đã lâu không gặp Cửu Lộc Xuyên Vân Đỉnh và rất nhớ nó.

Có thể trợ lý Diệp không biết được. Ông nhà năm nay cũng đã 99 tuổi rồi. Nhưng cứ sau một khoảng thời gian ngắn lại đến thăm một lần.

Bởi ông nhà đặc biệt kính trọng tổ tông. Điều này, cũng là đặc điểm của người Trung Quốc chúng ta có phải không?

Bởi vì lần này Chủ tịch Đằng vì tranh giành vật liệu da Phong Châu hiệp hội trưởng là Lão thái gia mới để anh tôi mang cái lư hương đi. Bằng không, bất cứ kẻ nào cũng không được lấy cái lư hương ấy đi.

Vẻ mặt Đằng Dũng ngượng ngùng, nói:

Anh thật là bẩn thỉu tránh xa bố ra, Diệp Phàm nhét cơn giận vào trong lòng, hơi ngượng ngùng nói:

- Điều này, thật ngại quá. Thứ trưởng Thiết anh có thể không biết sao?

- Thứ trưởng Thiết, ai là thứ trưởng Thiết?

Vẻ mặt Đằng Dũng không biết tình hình hỏi:

- Chính là bộ trưởng Thiết Chiêm Hùng thứ trưởng bộ công an, lại nói tiếp quan hệ của chúng tôi cũng khá tốt. Trước kia ở Nam Phúc thường xuyên đi uống rượu cùng nhau.

Hơn nữa, có thể anh không biết, Thứ trưởng Thiết cũng là chuyên gia nghiệp dư văn vật. Mấy hôm trước vừa nghe nói có lư hương Cửu Lộc Xuyên Vân Đỉnh liền có hứng thú.

Không có cách nào khác, ai nói hai người chúng tôi có quan hệ mật thiết với nhau chứ. Cho nên, đành phải…

Diệp Phàm nói với vẻ mặt xin lỗi nhìn Đằng Dũng.

- Là cho Thứ trưởng Thiết mượn có phải không?

Sắc mặt Đằng Dũng lập tức có chút hơi biến đổi.

- Ừ, không có cách nào cả. Hôm qua anh ấy đã phái người đến đây lấy rồi. Mà tôi nghĩ Đằng gia đoán chừng cũng muốn giữ cái lư hương lại một thời gian nữa có phải không?

Thứ trưởng Thiết rất thích chữ nghĩa đấy. Tôi cam đoan, chỉ một thời gian nhất định anh ấy sẽ đem cái lư hương còn nguyên vẹn trả lại cho các anh.

Thật ngại quá, việc này, các ông nhà các anh lại cần đến cái này. Có thể để ông Đằng nói qua về tình hình không.

Hôm qua Thứ trưởng Thiết mới bảo người đến lấy đi, hôm nay tôi lại đi đòi lại, như vậy có chút nóng nảy có phải không?

Diệp Phàm nói liếc nhìn Đằng Dũng một cái, lại nói:

- Anh có thể không biết rõ, Thứ trưởng Thiết người này rất ngay thẳng nên cũng rất chân thành.



Đương nhiên. Nếu các ông nhà anh quả thực cần gấp thì tôi sẽ lập tức gọi điện cho Thứ trưởng Thiết. Tôi sẽ cử người bên này đi lấy về là được.

Ôi, chỉ sợ cứ làm như vậy trong lòng Thứ trưởng Thiết có chút khó chịu. Thôi vậy, thôi vậy. Cùng lắm cũng để ông ấy mắng hai câu là được.

Diệp Phàm đành phải lấy lời nói của Bạch Nha để nói dối, biết rõ Đằng gia người ta cũng đã biết rõ.

Nhưng Diệp Phàm lại muốn dùng Thiết Chiêm Hùng để suy tính xem Đằng gia có nể mặt hắn không.

- Việc này, ôi, Lão thái gia cũng là những khó tính đấy. Việc này, thật sự là rất khó rồi.

Vẻ mặt Đằng Dũng thật sự ngượng ngùng, miệng ấp úng dường như không có hứng thú.

- Nếu ông cụ cũng là người giữ chữ nghĩa thì tôi sẽ gọi điện hỏi Thứ trưởng Thiết một chút.

Diệp Phàm nói xong cầm điện thoại lên.

Không thể tin được là Đằng Gia thực sự rất tuyệt tình, thậm chí ngay cả thể diện của Thiết Chiêm Hùng cũng không để ý, Đằng Dũng chỉ ngồi với vẻ mặt xin lỗi chứ không bảo Diệp Phàm không phải gọi điện thoại nữa. Thằng này, rõ ràng muốn mang cái lư hương về rồi.

Diệp Phàm rõ ràng là dùng điện thoại bàn đã bị tháo dây ra rồi, cũng không có điện, nói với một lần về nhu cầu cấp bách của Lão thái gia. Như vậy, tự nhiên Diệp Phàm và Thiết Chiêm Hùng nói chuyện với nhau.

- Điều này, người anh em thật ngại quá. Sáng nay trong lúc nói chuyện về thời tiết cùng với ông Phượng đã lỡ miệng.

Kết quả là ông Phượng đã biết, ông ấy cũng rất có hứng thú, nói đùa bảo là cũng muốn xem cái lư hương đấy, có hiểu biết một chút về đồ cổ trong cung đình ngày xưa, hiểu một chút về cuộc sống của đế vương cổ đại. Cho nên, tôi còn chưa kịp nghiên cứu tý nào đành phải đưa đến nhà ông Phượng rồi. Làm sao bây giờ, lúc cơm trưa mới đưa qua.

Vừa nãy mới đi cầm về. Em nói chuyện với Đằng gia một chút, cho chúng ta mượn nửa tháng, nhất định sẽ hoàn trả lại.

Thiết Chiêm Hùng nói:

- Việc này, anh Thiết, thật đúng là không có cách nào cả. Ông cụ Đằng gia người ta cũng là người thích đồ cổ. Ông ấy muốn lấy lại cái lư hương cổ ấy, muốn bái lư hương như bái tổ tiên. Hay là anh nghĩ cách lấy về đi. Tôi sẽ lập tức cử người tới lấy về.

Diệp Phàm nói:

- Nếu người anh em nói như vậy thì tôi sẽ lập tức đi thúc giục người ta, ôi, ông già nhà Đằng gia cũng thật là.

Không phải là lư hương cổ, mượn vài ngày cũng không được. Nếu như ông Phượng mà biết được Đằng gia thúc giục muốn lấy về.

Thiết Chiêm Hùng vừa nói đến đây Diệp Phàm đã vội vã nói:

- Đừng như vậy, đừng nói chuyện của Đằng gia ra.

Người ta có thể là nhà đầu tư lớn của Phong Châu chúng ta. Là một trong 3 tập đoàn Phong Thiên cổ đông xây dựng, nếu như ông Phượng thường xuyên đi mượn cá lư hương này để hiểu về cuộc sống của đế vương cổ đại cũng không hay có phải không?

- Vậy thôi đi…, tôi lập tức đi lấy về.

Thiết Chiêm Hùng hừ lạnh một tiếng cúp điện thoại.

- Việc này, nếu như ông Phượng lấy thì coi như bỏ đi, mấy ngày nữa qua lấy cũng được.

Đằng Dũng không ngờ sửa lời nói:

Diệp Phàm đành lại gọi điện cho Thiết Chiêm Hùng.

Sau khi Đằng Dũng đi rồi Thiết Chiêm Hùng gọi điện tới, hỏi han rất ân cần:

- Người anh em, như vậy có muốn làm tiếp cũng không phải chuyện này.

Hơn nữa, Đằng gia người ta cũng muốn nhanh chóng lấy lại. Trong lòng tất cả mọi người cũng biết rõ rồi. Tuy nhiên, cũng có chút kỳ lạ.

Nếu như việc này là bọn họ sắp xếp thì bên ngoài đều hiểu được là chúng ta mà không ở đây ăn nói lung tung thì làm sao có thể mượn thêm mấy ngày được.

Việc này phải có chút kỹ xảo đấy ông em à, theo lý mà nói thì bọn họ chắc chắn là ám chỉ điều kiện gì đó. Mà Diệp Phàm anh lại có điểm yếu lại bị hại cũng không có được sự giúp đỡ có phải không?

- Tôi cũng có chút buồn bực, việc này là Đằng gia làm, anh ta chính là bức chết tôi cũng chỉ muốn đòi lại cái lư hương về có phải không? Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng, có phải Đằng gia đang chơi chiến thuật lạt mềm buộc chặt không.



Diệp Phàm suy nghĩ lập tức nói ra:

- Lạt mềm buộc chặt, lý nào lại vậy hả người anh em. Đầu tiên là Đằng gia tới thúc giục, sau đó lại dọa ông Phượng, khiến ông ấy nhất thời không dám cầm.

Qua mấy ngày Đằng gia lại đến, người ta rõ ràng là nể mặt ông Phượng rồi, cũng có thể Đằng gia người ta hoài nghi chúng ta.

Lần thứ hai đến đây đoán chừng chính là lúc Đằng gia lật bài ngửa lên. Tuy nhiên, ông em, trong vòng vài ngày tới đi đâu tìm lư hương.

Mặc dù là Thiếu Lâm Võ Đang cũng suy đoán là của ông em. Thật sự là cao thủ của bọn họ đã lấy đi, chúng ta cũng lấy luôn của bọn họ có phải không?

Đoán chừng việc này vẫn là hành động của cá nhân, không thể nào là hành vi của cả một môn phái. Tôi sẽ lập tức đi điều tra Đằng gia có người thân hay bạn bè ở hai nơi này hay không.

Thiết Chiêm Hùng nói:

- Không những phải điều tra hai nơi này, nhà Đằng gia có người xuất gia ở hai nơi này cũng phải điều tra một chút.

Chúng ta không thể bỏ qua bất kỳ cái gì có khả năng là dấu vết được. Nói cách khác chính là lăng nhục hai anh em ta đấy.

Mẹ kiếp, thật đúng là xui, vì đầu tư, vì kiếm tiền, cách này thật khiến cho người ta muốn phòng cũng khó rồi.

Diệp Phàm cau mày:

- Người ta nói trong chiến trường dao màu trắng đánh nhau với dao màu đỏ thì máu sẽ chảy đầm đìa rất tàn khốc, kỳ thật tôi nghĩ nói cũng đúng nếu như chúng ta tranh đấu trong quan trường tuy nói là có cùng thuốc súng nhưng cũng không thể thoải mái mà chiến đấu được.

Mà buôn bán cạnh tranh tàn khốc, có người một đêm khuynh gia bại sản, so với trực tiếp giết người còn tàn khốc hơn nhiều.

Ví như Đằng gia cũng như vậy chỉ một động tác nhỏ cũng là một đòn chí mạng rồi. Tất cả mọi người đều biết ông em mượn lư hương của Đằng gia.

Nếu ông em không trả, cơ hội Đằng gia muốn kiếm chuyện là rất lớn. Chính là nói ông em là cán bộ mà lại đi nuốt bảo bối đồ cổ cũng không biết chừng.

Một cái lư hương đã có thể lấy đi cái mũ của Diệp Phàm, có thể để trên lưng Diệp Phàm anh một vết nhơ không ngẩng đầu lên được.

Mà mục đích của Đằng gia không phải là muốn ngồi vào vị trí Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Phong Thiên. Tôi thấy thật sự không nên đáp ứng điều kiện của Đằng gia.

Đương nhiên, bộ dạng chúng ta như thế này cũng không phải là thỏa hiệp, mà là tiến một bước lùi một bước. Một khi đã kiểm tra ra được tình huống thật thì chúng ta phải ra tay thật nặng.

Đằng gia dám đánh lén chúng ta, chúng ta sẽ bắt Đằng gia phải khuynh gia bại sản cả đời không ngóc đầu lên được.

Mẹ…., muốn chơi chúng ta vẫn còn non lắm.

Thiết Chiêm Hùng xúc động sau khi nói:

- Đó là điều đương nhiên, ai muốn làm Diệp Phàm tôi chết nó cũng phải chết.

Diệp Phàm hừ lạnh nói:

- Anh, trên giấy nói chắc là sự thật. Diệp Phàm quả nhiên không chắc về cái lư hương của chúng ta…


Đằng Dũng gấp gáp đi vào đại sảnh Đằng gia vừa mới phát hiện ra một chuyện liền nói luôn.


Tuy nói là Đằng gia đi đầu trong kinh doanh thị trường vật liệu da, nhưng Đằng gia lại là người chiều lòng khách hàng. Bây giờ lại có vấn đề nảy sinh ra bên ngoài.


- Muốn đi hù dọa ông Phượng, rõ ràng là đã đem cái lư hương của chúng ta làm hỏng rồi, còn liên kết với Thứ trưởng Thiết lừa gạt người.


Anh ta hiểu được chúng ta nhất định sẽ không đi hỏi ông Phượng về cái lư hương đấy. Về phần Thiết Chiêm Hùng bộ công an chắc là có người này rồi.


Mà chúng ta cũng không thể đến hỏi việc này được. Mà lư hương kia, bây giờ xem ra phải gọi chuyên gia đến sửa rồi.


Tuy nhiên, mặc kệ anh ta sửa kiểu gì, hỏng thì cũng đã hỏng rồi, lúc chúng ta cầm về phải mời chuyên gia tới giám định, nếu như có thể đáp ứng được thì được.


Đằng Định Đỉnh cười lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK