Cho nên, khi Diệp Phàm chưa tiếp cận được Võ Mã Đỉnh thì quả chuông kia đã bị đạn đá bắn ra giành tới trước Võ Mã Đỉnh rồi. Nếu Diệp Phàm dám xông qua , thì phải dùng thân thể hắn phá thông quả chuông trước đã.
Diệp Phàm đương nhiên sẽ không làm việc ngu ngốc như thế, hắn cố ý tăng tốc lao về phía Võ Mã Đỉnh nhưng khi gần chạm đến quả chuông thì đột nhiên mạnh mẽ khẩn trương xoay người ngầm đoạt lấy Thanh Long Yển Nguyệt Đao về trong tay.
Sau đó, Diệp Phàm kêu to một tiếng, giơ Thanh Long Yển Nguyệt Đao lên dùng toàn bộ kình lực mà bổ xuống quả chuông vốn dĩ là của hắn.
- Đao của ta!
Võ Mã Đỉnh kêu thảm thiết một tiếng.
Một tiếng giòn vang vang lên.
Quả chuông bị Thanh Long Yển Nguyệt Đao ra sức bổ xuống rốt cục bạo khai, mở ra mấy cánh hoa hoa sen nắm sang đầu Diệp Phàm. Tuy nhiên, hắn cũng sẽ không để nó thực hiện được. Lại là một đao nữa đi xuống, chát một tiếng nữa vang lên.
Lưỡng bại câu thương.
- Mấy cánh hoa sen bị Thanh Long Yển Nguyệt Đao đập cho bẹp dí, chuông cũng bị đập cho méo mó hết cả, đương nhiên là đã thành đồ bỏ. Diệp Phàm cũng không kịp đau lòng xót sợi Huyết Trích tử.
Mà Thanh Long Yển Nguyệt Đao cũng không hề được ưu đãi, bởi vì, Huyết Trích tử cũng là vật thể có độ cứng rất cao, do hợp kim chắc chắn nhất chế thành.
Tự nhiên, lưỡi đao cũng quăn lên kha khá. Lực đạo Diệp Phàm vừa rồi ra sức bổ xuống không dưới hai ba ngàn cân, dù là gì thì cũng không chống lại được cú va chạm mạnh mẽ như thế.
- Cũng còn chút thủ đoạn nhỏ cơ đấy...
Trong tháp đá cổ truyền đến một tiếng hừ khẽ thản nhiên, sau đó một thân ảnh như bóng cự điểu trực tiếp bay xuống từ tầng tháp thứ sáu bẩy gì đó, tiếp lực vài lần lướt qua khoảng cách trăm mét trực tiếp dừng ở trước mặt Diệp Phàm.
Người này tóc đã bạc hết, chòm râu cũng là màu trắng. Khuôn mặt cũng có vài phần tương tự huynh đệ Võ gia, tuy nhiên, người này thật ra lại không mập không gầy.
Mặc một bộ đồ thể thao hiệu Lý Trữ. Chân đi giày Nike. Hơn nữa, hai lỗ tai không ngờ cũng đeo hai chiếc khuyên to bằng nắm tay. Nhìn qua có chút quái dị, con người thì cổ đại mà lại mang quần áo của người hiện đại.
- Là Võ Tiên Phong tiền bối đó chăng?
Diệp Phàm ôm quyền hỏi.
- Ha ha ha, Tiên Phong, ngươi còn nhớ rõ tên của ta, quả không tồi!
Võ Tiên Phong liếc nhìn mấy người Diệp Phàm một cái, đột nhiên mặt nghiêm, nói:
- Mấy tên các người cùng lên đi, không phải đánh cuộc với nhau sao. Ta thêm cho các người cái điều kiện nữa, nếu các người thắng, toàn bộ gia sản nhà họ Võ hay cái mạng già này ta đều giao cho các người.
- Tiền bối, việc này, chúng tôi đều là hậu bối, với người....
Diệp Phàm sắc mặt có chút khó chịu nổi, không thể tưởng tượng được lão già này không ngờ lại không để ý đến thể diện mà lại muốn đích thân động thủ, đánh cuộc lần này đúng là chơi lớn rồi đây.
- Chúng ta lưu lại suất tỷ đấu này chính là để dành chỗ cho cha ta, thế nào nữa đây, họ Diệp, muốn đổi ý phải không?
Lúc này, Võ Mã Đỉnh đắc ý ra mặt, hô một câu, lập tức, đám huynh đệ nhà họ Võ đều đằng hắng lên tiếng.
- Chiến!
Diệp Phàm đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc, hai nắm tay siết chặt kêu răng rắc.
- Có chết cũng không chịu thua!
Vương Nhân Bàng đứng lên, nói như gầm rú.
- Chiến chiến chiến!
Lam Tồn Quân cũng hét đến đỏ cả mắt, hiện tại vào lúc này, có không đánh cũng không được. Không đánh thì phỏng chừng cũng không thể ra khỏi Võ gia trại.
- Công tử, tôi đến rồi!
Lúc này, ngoài cửa một người bước tới, không phải Trần Khiếu Thiên thì còn là ai?
- Cùng đánh đi!
Diệp Phàm một tiếng gầm rú, Vương Nhân Bàng, Lam Tồn Quân, Trần Khiếu Thiên, Lý Cường chia làm bốn hướng Đông Nam Tây Bắc, lấy Diệp Phàm làm trung tâm cùng xông về phía Võ Tiên Phong. Đây là Tứ Tượng trận pháp Diệp Phàm học từ Phí gia.
- Tứ Tượng trận, khá thú vị đấy.
Võ Tiên Phong vuốt vuốt chòm râu làm bộ coi không ra gì, thản nhiên nhìn lướt qua lại còn lắc lắc đầu. Lão già này giống như cũng không thèm để mắt, cứ tiện tay một cước nâng lên quét ngang về phía Vương Nhân Bàng.
Tuy nhiên, Diệp Phàm ở trung tâm tốc độ cũng không chậm, gắng sức hiệp trợ Vương Nhân Bàng, hai người hợp cước đá vào chân Võ Tiên Phong.
Binh binh hai tiếng chẳng lấy gì làm khả quan...
Hai người vẻ mặt hoảng sợ bị Võ Tiên đá đến rút lui ba bước lớn, cảm giác dường như đá phải gang thép. Hơn nữa, một cỗ khí lực phản chấn mạnh mẽ truyền đến đơn giản là làm cho người ta khó có thể chịu đựng nổi.
Lão già này có tinh thuần nội tức khí thâm hậu thật, Diệp Phàm cũng không thể tưởng tượng được lại nhiều như vậy. Lập tức trở lại vị trí cũ, đoạn lại thấy Võ Tiên Phong thêm một cước về phía Lý Cường. Trong số năm người, Lý Cường là mắt xích yếu nhất, nếu họ Lý bị đánh ngã thì Tứ Tượng trận tức khắc bị phá.
Cho nên, Lam Tồn Quân cùng Diệp Phàm hợp lực hiệp trợ Lý Cường, ba cẳng chân cũng cùng một chỗ lấy Diệp Phàm làm trung tâm mà đá về phía Võ Tiên Phong.
Âm thanh chấn động kình bạo kia khiến cự ly xa ngoài năm mươi mét cũng nghe rõ tiếng rền vang, khiến cho đám người đứng xa cả trăm mét tất cả đều sợ hãi lui lại liên tiếp vài chục bước.
Đó là bị kình khí bức ra, căn bản không phải là bọn họ tự lui. Thật ra là kình khí kéo lấy không khí tạo thành tác dụng như dòng khí lưu.
- Chát....
Thêm một tiếng nặng nề vang lên, Diệp Phàm Lý Cường và Lam Tồn Quân ba người giống y ba cái cung giương sẵn bị Võ Tiên Phong một cước đá ngã chổng kềnh. May mắn là ba người mông chấm đất, nếu mặt chấm đất thì đã lãnh đủ.
Tuy nhiên, ba người cũng cảm giác nơi mông rất nóng bỏng, khẳng định là đã đổ máu. Lý Cường bản lĩnh yếu nhất, nên cũng thê thảm nhất, xương đùi rõ ràng đã bị chặt đứt, hắn giãy dụa muốn đứng lên, tuy nhiên, lại không đứng dậy nổi. Tứ Tượng trận lập tức thiếu đi một người.
Diệp Phàm liền phóng người lên, tuy nhiên chậm mất rồi, Vương Nhân Bàng và Trần Khiếu Thiên dù song cước hợp nhất cũng bị Võ Tiên Phong một cước đá lăn trên cỏ, lập tức đập ra hai cái hố sâu đến một thước hơn.
- Bỏ mẹ rồi!
Diệp Phàm khàn khàn hét to một tiếng, mắt đỏ vằn máu, Thiên âm đẩu do cao thủ Việt Nam là Nguyễn Cống Ba tặng cho hắn theo cổ tay bùng nổ bắn ra, trên không trung triển khai trong vòng hơn mười thước phạm vi đều bị Thiên âm đẩu che phủ.
- Có vị gì vậy, cái túi lưới này, ở đâu ra vậy?
Võ Tiên Phong ánh mắt đột nhiên co rút lại một chút, không cẩn thận không ngờ lại bị Thiên Âm đẩu vây bọc lấy.
- Mau tới đây thu lại!
Diệp Phàm hô to một tiếng, ngoại trừ Lý Cường không gượng dậy được, ba người còn lại gồm Vương Nhân Bàng, Lam Tồn Quân, Trần Khiếu Thiên khẩn trương phi thân lại, hiệp trợ Diệp Phàm ra sức thu lại cáo túi lưới để khống chế lấy Võ Tiên Phong.
Lão ta cuộn chăn bị bắt nằm trong cái túi lưới, hơn nữa, trong túi lưới còn có rất nhiều móc câu ngược rất hiểm. Nếu rút lại được ngay, thì chí ít cũng khiến Võ Tiên Phong thọ thương trong túi lưới. Nếu tiến thêm một bước rút lại kích thước nhỏ nhất thì tiêu diệt Võ Tiên Phong cũng có khả năng.
- Hừ!
Nghe được Võ Tiên Phong một tiếng hừ lạnh, Diệp Phàm bốn người đem hết khí lực uống sữa từ bé mà mãnh liệt lôi kéo chiếc túi lưới muốn nhận chặt lại thêm chút nữa.
Tuy nhiên, một tiếng động lạ bỗng vang lên.
Võ Tiên Phong cũng không biết lấy đâu ra một đồ vật dạng chiếc ô, cái túi lưới bị chiếc ô màu đen kia chống đỡ, căn bản là không rút nhỏ lại được nữa. Bốn người chọi một người triển khai thế đánh giằng co. Tuy nhiên, cái túi lưới thì không bộ muốn nhỏ thêm nữa.
Thật ra, Diệp Phàm bốn người là không có khí lực nữa rồi. Nếu khi chưa động thủ mà cùng Võ Tiên Phong giao đấu có lẽ còn có non nửa phần thắng, hiện tại thì xác định chắc chắn là sẽ bị đánh bại. Đây là thực lực quyết định hết thảy, so quyền cước mà không có thực lực thì quả vô ích.
- Mở!
Võ Tiên Phong hừ một tiếng, chiếc ô kia đột nhiên xoay tròn, vừa chuyển đã khiến bốn người bọn Diệp Phàm không giữ nổi cái túi lưới mà để tuột lão ta ra.
Hơn nữa, Võ Tiên Phong cũng khả năng là cảm thấy có chút mất mặt. Chiếc ô kia đoạn xoay tròn chuyển qua tấn công luôn bốn người, két thêm vài tiếng, bốn người kia có mặc quần áo chống đạn chắc chắn nhưng đều bị chiếc ô kia xé rách lỗ chỗ.
Đám Diệp Phàm bốn người đều cắn răng cố không kêu lên, bản nhân bị chiếc ô cào cho da thịt rách ra, sâu đến xương cốt. Lập tức, nhiều vết thương khiến cho máu tươi lập tức nhuộm đỏ cả quần áo.
Hơn nữa, chỉ có Diệp Phàm còn đứng, ba vị bản lĩnh kém hơn chút toàn bộ đã văng ra hơn mười thước có hơn. Người duy nhất không tham chiến là Tề Thiên khẩn trương chạy tới giúp bốn người băng bó.
Võ Tiên Phong vẫn không để ý tới bốn người đám Vương Nhân Bàng, mà là nhìn chằm chằm Diệp Phàm nói:
- Hôm nay ngươi không thể chiến thắng, ngươi sẽ trở thành nô bộc của Võ gia trại, Võ Tiên Phong ta muốn bắt ngươi ở trong trại cả đời để quét rác chịu sai vặt của Nhu Nhu mới được.
- Ông nội, con rất thích một nô bộc như vậy! Con muốn bắt hắn mỗi ngày đều phải cọ bồn cầu cho con.
Lúc này, Võ Nhu Nhu không ngờ cắm thêm một câu, thiếu chút nữa tức chết đám Diệp Phàm.
- A....
Diệp Phàm giận dữ, Triều Thiên rống lên một tiếng, Liễu diệp Phi Đao như mưa bay hướng về phía Võ Tiên Phong.
- Thứ vớ vẩn mà cũng ném bừa được sao!
Võ Tiên Phong bình tĩnh vung tay lên, đồ vật hình chiếc ô xoay tròn, toàn bộ thân thể lão ta núp vào trong đó. Mấy tiếng tanh tanh tanh vang lên, Diệp Phàm ném ra hơn mười miếng Phi Đao đều bị chiếc ô gạt rơi xuống đất.
Không đợi Diệp Phàm ném phi đao lần thứ hai, một thân ảnh lay động tiến đến trước mặt hắn. Diệp Phàm biết rõ có người đến, nhưng, hắn đã không còn bao nhiêu khí lực. Bụng đã trúng ngay một cước của Võ Tiên Phong, lập tức văng ra xa hơn ba mươi mét.
- Không phục có phải không, ta phải sút cho ngươi chịu phục mới thôi.
Võ Tiên Phong giờ phút này nói chuyện lạnh như băng có thể làm xương cốt người ta run lẩy bẩy.
Lại là mấy cước xuống dưới, căn bản là không để ý đến Diệp Phàm đang thổ huyết. Diệp Phàm như quả bóng cao su bị lão ta đá lăn lông lốc, mồm miệng đầy bùn đất, máu tươi văng ra đầy mặt cỏ.
- Đại ca! Anh mau chạy đi!
Lúc này, bỗng nghe Tề Thiên hét thảm một tiếng, Diệp Phàm thấy hắn không muốn sống mà liều mạng đánh về phía Võ Tiên Phong.
- Mau lui lại, lui ra!
Diệp Phàm vừa thấy, khẩn trương bỏ gắng sức xông lên cứu người, tuy nhiên, chậm mất rồi. Tề Thiên bị Võ Tiên Phong một cước dẫm nát dưới chân, tiếng xương sườn gãy nghe rõ mồn một.
- Bố liều mạng với thằng gìa nhà mày!
Diệp Phàm vừa lao thẳng tới định vật Võ Tiên Phong ra đất.
- Mẹ nó!
Trần Khiếu Phong cũng như điên lao thẳng tới, Vương Nhân Bàng cùng Lam Tồn Quân và cả Lý Cường hợp lực mang Thanh Long Yển Nguyệt Đao giờ đã như sắt vụn dìu nhau bổ về phía Võ Tiên Phong. Bởi vì, ba người bị thương khá nặng, đã đi không đặng nữa. Mỗi người một chân hoạ may mới tấn công được.