Trong nháy mắt, lại hai ngày trôi qua.
Hôm nay Tư Mộ Hàn đã được xuất viện.
Tuy nhiên, người đưa anh ra khỏi bệnh viện không phải là vợ nhỏ của anh, mà là Quan Diêm.
Hôm nay là sinh nhật của La An An.
Nguyễn Tri Hạ đã đến cửa hàng bánh từ sáng sớm và đặt bánh trước.
Hàng năm, Nguyễn Tri Hạ sẽ cùng La An An đón sinh nhật.
Mặc dù hàng năm, La An An đều biến mất một cách bí ẩn vào đêm sinh nhật của cô ấy, trước đó cô không biết tại sao.
Nhưng bây giờ, Nguyễn Tri Hạ đã biết rồi.
Bởi vì, Đường Ngọc sẽ dành thời gian với La An An.
Đáng tiếc là sinh nhật năm nay của La An An không còn Đường Ngọc nữa.
Vì vậy, đêm nay được định sẵn là một đêm không ngủ.
Nguyễn Tri Hạ lo lắng rằng nếu không có Đường Ngọc ở cùng La An An vào ngày sinh nhật của cô ấy, trái tim của La An An sẽ rất bối rối.
Cho nên cô đã xin phép Tư Mộ Hàn và nhờ Quan Diêm đến bệnh viện đón anh xuất viện.
Còn cô đến căn hộ của La An An, dự định tối nay sẽ ở lại với cô ấy.
Khi Nguyễn Tri Hạ gõ cửa căn hộ của La An An với một chiếc bánh làm sẵn, La An An đang bận dọn dẹp.
Nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, La An An lập tức bỏ dở công việc, đi mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, cô ấy liền bắt gặp đôi mắt sáng như sao của Nguyễn Tri Hạ, cô mỉm cười với cô ấy, tay cầm một chiếc bánh ngọt.
"Chúc mừng sinh nhật, An An."
Nguyễn Tri Hạ bước tới và cho La An An một cái ôm thật chặt.
Hoàn toàn không để ý La An An còn đang đeo tạp dề.
"Cảm ơn cậu."
Cái ôm đơn giản kết thúc với sự chủ động rút lui của La An An.
La La nhìn toàn thân gọn gàng của Nguyễn Tri Hạ, còn mình thì bẩn thế này, cô ấy không muốn dây bẩn cho cô.
Cho nên khi Nguyễn Tri Hạ ôm cô ấy, cô ấy liền tự giác rút lui.
La An An nhường đường cho Nguyễn Tri Hạ: "Mau vào đi."
Nguyễn Tri Hạ mang bánh bước vào.
Nhìn phòng khách không nhiễm chút bụi trần, Nguyễn Tri Hạ không khỏi trêu chọc: "An An, cậu quét dọn sạch sẽ như vậy, tính sau này cho thuê à?"
La An An đóng cửa lại và đi theo: "Không phải."
Cô ấy định niêm phong căn nhà này.
Dù sao đây cũng không phải nhà của cô ấy, sau khi cô ấy ra nước ngoài, căn hộ này sẽ bị niêm phong vĩnh viễn.
Vì vậy, cô ấy nghĩ, trước khi ra nước ngoài, cô ấy nên dọn dẹp sạch sẽ.
Nguyễn Tri Hạ cầm bánh đến tủ lạnh trong bếp và cất đi, nhân tiện, cô kiểm tra tủ lạnh của La An An có gì để nấu không.
Kết quả tủ lạnh trống rỗng, không chứa thứ gì cả.
Cô không khỏi quay đầu nhìn về phía La An An: "Tớ nói này, An An, tủ lạnh của cậu không có cái gì cả, mấy ngày nay cậu ăn cái gì?"
La An An hơi ngượng ngùng: "Ban ngày tớ ăn ở trường, buổi tối trở về tớ mới nấu mì ăn."
Cô ấy đã hoàn toàn bị cưng chiều đến mức bị phế rồi.
Ngoài việc ăn trong nhà ăn của trường, thì cô ấy sẽ ăn mì.
Mặc dù hơi dai nhưng cô ấy vẫn muốn ăn.
Dù sao ăn cái gì cũng không có khẩu vị, cho nên cô ấy cũng không kén chọn.
Hơn nữa, cô ấy luôn phải thoát ra khỏi quá khứ.
Chẳng lẽ Đường Vũ không có ở đây, cô ấy vẫn phải ủ rũ sao.
Không.
Cô ấy chưa bao giờ là một người già mồm cãi láo.
Cô ấy sẽ không c vì bất cứ ai mà đòi chết đòi sống.
Đường Ngọc nói đúng, cô quá vô tâm.
Vì vậy, cô ấy sẽ không cảm thấy đau đớn.
Nguyễn Tri Hạ nhìn La An An, không biết nên nói gì mới tốt.
Cô đóng tủ lạnh lại, đi tới cởi tạp dề của La An An ra.
"Đi, thay quần áo đi, chúng ta đi siêu thị mua chút đồ ăn về, tớ sẽ nấu cho cậu ăn."
La An An gật đầu, xoay người lên lầu thay quần áo.
Sau khi La An An thay quần áo, Nguyễn Tri Hạ nắm tay cô ấy và cả hai cùng nhau đi siêu thị mua đồ.
Căn hộ La An An ở cách siêu thị khá xa, đi taxi mất nửa tiếng mới đến nơi.
Nguyễn Tri Hạ và La An An bắt taxi đến siêu thị lớn nhất ở trung tâm thành phố Hàng Châu.
Bởi vì hôm nay là sinh nhật của La An An, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy mình không thể quá tùy tiện, vì vậy cô đã đưa La An An đến khu thực phẩm tươi sống, mua một ít tôm tươi và định làm món tôm say cay yêu thích của An An.
Ngoài ra, Nguyễn Tri Hạ đã mua thêm một vài miếng bít tết chất lượng cao.
Làm sao có thể bỏ lỡ bữa tối dưới ánh nến vào ngày sinh nhật chứ?
Tất nhiên, rượu vang đỏ cũng không thể thiếu.
Nguyễn Tri Hạ đang lên kế hoạch chuốc cho La An An say.
Làm một người tạm thời quên đi quá khứ, đương nhiên phải khiến cho cô ấy say.
Nguyễn Tri Hạ lại mua một số món ăn phụ khác.
La An An nhìn thái độ muốn chuyển tất cả đồ ăn trong siêu thị vào giỏ của Nguyễn Tri Hạ, cô ấy nhanh chóng ngăn cản hành vi mua sắm của cô.
"Hạ Hạ, đủ rồi, chỉ có hai chúng ta thôi, không thể ăn nhiều như vậy đâu."
La An An cúi đầu nhìn những thứ đầy ắp trong giỏ hàng, cảm thấy hơi đau đầu.
Hạ Hạ định cho lợn ăn sao?
"Ai nói tối nay chỉ có hai chúng ta?"
Nguyễn Tri Hạ nói.
“Không chỉ có chúng ta ư?” Lạc An An sửng sốt, hiển nhiên có chút kinh ngạc, “Còn có ai nữa?”
Cô ấy không nhớ mình có người bạn nào đủ tốt để tổ chức sinh nhật cùng cô ấy ngoài Hạ Hạ cả?
"Tớ mời Phó Lương và Manh Manh, cậu không ngại chứ."
Nguyễn Tri Hạ lấy một nhánh cần tây khác và đặt nó vào giỏ hàng.
La An An sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu nói: "Tớ không ngại."
Chỉ là hơi ngạc nhiên thôi.
Cô ấy không biết Manh Manh mà Hạ Hạ đang nói tới ai, chắc là bạn tốt mà Hạ Hạ kết giao gần đây và muốn giới thiệu với cô ấy.
Tất nhiên cô ấy sẽ không để ý.
Bạn của Hạ Hạ chính là bạn của cô ấy.
Chỉ là Phó Lương cũng sẽ đến, điều này khiến cô ấy khá ngạc nhiên.
Xét cho cùng, cô ấy và Phó Lương không hợp nhau lắm, mặc dù họ ở cùng một ký túc xá ở trường đại học trong ba năm, nhưng trên thực tế, cô ấy và Phó Lương chỉ tiếp xúc thân mật một lần trong biệt thự Đế Uyển của Tư Mộ Hàn.
Mặc dù hai người đã ngủ chung giường với nhau.
Nhưng Phó Lương là người lạnh lùng, tuy rằng ngoài mặt nói cười bình thường, nhưng trên thực tế, cô ấy vẫn cảm thấy có một khoảng cách.
Vì vậy, khi Nguyễn Tri Hạ nói rằng Phó Lương sẽ đến, La An An đã rất kinh hãi và ngạc nhiên.
Đồng thời cũng hơi buồn bực.
Cô ấy cảm thấy như thể mình đang bị thất sủng.
Hạ Hạ lại có một người bên cạnh ở bên ngoài sau lưng cô ấy.
La An An bĩu môi giả vờ không hài lòng và nói: "Hạ Hạ, nói thật cho tớ biết, sau lưng tớ, cậu còn có bao nhiêu tình nhân bên ngoài hả?"
Lại còn Manh Manh, lại còn Phó Lương.
Địa vị hoàng hậu trong cung của cô ấy đang bị đe dọa.
La An An tỏ vẻ rất thương tâm.
Nhìn thấy vẻ mặt ghen tị và đau lòng của La An An, Nguyễn Tri Hạ đột nhiên cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Cô vươn tay nhẹ nhàng khoác vai cô ấy, nghiêng người nhìn cô ấy, đôi mắt trong veo động lòng người tràn đầy ánh sáng mê người.
"Cậu đang nói cái gì vậy, như thể tớ rất đào hoa ấy."
"Yên tâm đi, mặc kệ bên ngoài tớ có bao nhiêu tình nhân, cậu vĩnh viễn là người tớ yêu thích nhất."
Sau khi Nguyễn Tri Hạ nói xong, cô còn chọc chọc cằm của La An An, giống như một kẻ lưu manh ăn chơi.
Cho dù biết cô là phụ nữ, La An An bị cô trêu chọc vẫn xấu hổ đỏ mặt.
Cô ấy nghĩ rằng mình có thể đã gặp một Hạ Hạ giả.
Rõ ràng trước đây Hạ Hạ của cô ấy là một cô gái trong sáng.
Thế mà bây giờ đã trở nên đáng ghét thế này rồi.
La An An gạt bàn tay mảnh khảnh ra khỏi cằm và giễu cợt: "Được lắm Hạ Hạ, bây giờ trông cậu càng ngày càng giống Tư Mộ Hàn đấy."