Trong quá trình đó, anh đã đổi hai lần xe để cắt đuôi người theo dõi anh.
Lúc anh tới Vịnh Kim Sa thì trời đã tối rồi.
Anh ngừng xe rồi đi vào chung cư, đúng lúc người giúp việc đang định mang cơm tối lên lầu cho Nguyễn Tri Hạ, lúc nhìn thấy anh đi vào thì cung kính chào hỏi anh: “Cậu chủ!”
“Đây là cơm tối của cô ấy à?” Tư Mộ Hàn cởi áo khoác treo trên giá áo, rồi đi về phía người giúp việc: “Cô cứ đưa cho tôi.”
“Vâng.” Người giúp việc đưa khay đồ ăn trong tay cho anh.
Tư Mộ Hàn bưng bữa tối phong phú lại dinh dưỡng trong khay đồ ăn đi lên lầu.
Lúc Tư Mộ Hàn bưng bữa tối đi vào phòng, Nguyễn Tri Hạ đang mở mắt nằm trên giường không nhúc nhích, không biết là do cô không muốn cử động hay là do cô không thể cử động?
Anh híp mắt lại, bưng bữa tối đi vào.
Rồi để đồ ăn trên tủ đầu giường.
Anh vươn tay định đỡ Nguyễn Tri Hạ ngồi dậy.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ lại giận dữ lườm anh, rồi đánh vào bàn tay đang vươn tới của anh: “Anh đừng chạm vào tối”
Nhìn gương mặt đầy giận dữ của cô, Tư Mộ Hàn chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, khẽ nói: “Anh chỉ muốn dìu em ngồi dậy thôi.”
Nguyễn Tri Hạ hừ lạnh, quay đầu đi chỗ khác, chẳng thèm để tâm đến anh: “Tôi không cần.”
Lúc trước anh bất chấp giày vò cô như thế, bây giờ lại tới đây đối tốt với cô.
Chẳng khác nào anh đã tát cô một bạt tai rồi lại cho cô một quả táo ngọt, anh muốn xem như chưa từng xảy ra chuyện gì ư?
“Chúng ta có nhất thiết phải thế này không?”
Tư Mộ Hàn nghẹn ngào, giọng nói hơi khàn khàn,
Nguyễn Tri Hạ cụp mắt, đáy mắt thoáng qua ý cười mỉa mai, bực bội nói: “Trong lòng anh biết rất rõ, rốt cuộc là tại sao lại chúng ta lại trở nên như vậy?”
Tư Mộ Hàn: "..."
Anh biết lúc trước là do anh quả đảng.
Mặc dù anh cũng hối hận, nhưng chuyện đã như thế rồi, anh có nói gì cũng uổng công vô ích.
Anh sẽ không vì thế mà đồng ý với cô chuyện ly hôn.
Tư Mộ Hàn thở dài một hơi rồi mới lên tiếng: “Em ngồi dậy ăn chút gì đi.”
Nguyễn Tri Hạ kéo chăn lên che người mình lại: “Tôi không đói.”
Tư Mộ Hàn trầm mặc nhìn Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt thâm trầm đến đáng sợ.
Không phải Nguyễn Tri Hạ không biết Tư Mộ Hàn đang nhìn cô.
Nhưng cô chính là như vậy, chỉ thích ăn mềm không ăn cứng.
Tư Mộ Hàn càng cứng rắn thì cô càng bướng bỉnh.
“Anh ra ngoài đi!”
“Chừng nào tôi đói tôi sẽ tự đi xuống lầu ăn.”
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ rối bời, không muốn nhìn thấy Tư Mộ Hàn.
Bởi vì vừa nhìn thấy anh, cô sẽ nhớ lại hành vi tàn bạo mà anh đã đối xử với cô lúc trước, rồi cảm thấy một bụng lửa giận.
Nhưng hành động tiếp theo của anh thật sự đã khiến cô sợ đến ngây người.
Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn không ngờ Tư Mộ Hàn sẽ đúc bằng miệng cho cô.
Đợi tới khi có hoàn hồn lại thì anh đã thành công đút thuốc cho cô rồi.
Nguyễn Tri Hạ nhất thời tức giận nhìn chằm chằm anh, đôi mắt to tròn như mắt nai hơn ươn
ướt.
“Tư Mộ Hàn, anh thật buồn nôn.” Có phải anh đã xem nhiều phim thần tượng quá rồi không?
Anh thật sự cho rằng anh làm vậy sẽ rất ngọt ngào à?
Đúng là buồn nôn muốn chết mất.
Nguyễn Tri Hạ giận dữ cầm khăn giấy lên lau miệng.
Tư Mộ Hàn bưng chén canh tới nhìn cô, hỏi bằng giọng điệu không được nói chen vào: “Bây giờ em uống hay không uống?”
Nguyễn Tri Hạ vốn định nói không uống.
Nhưng cô lại sợ Tư Mộ Hàn lại đút canh bằng miệng như ban nãy.
Thế là cô đành phải uể oải gật đầu nói: “Để tôi tự uống.”
Dứt lời, cô vươn tay định nhận lấy chén canh trong tay Tư Mộ Hàn.
“Em há miệng ra.”
Tư Mộ Hàn tránh khỏi tay cô, rồi múc một muỗng canh, tự tay đút cho cô.
Nguyễn Tri Hạ bĩu môi, tức giận lườm Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn mặt không biển sắc hỏi: “Em không muốn uống à?”
Nghe thấy câu nói lời ít mà ý thì nhiều của anh, Nguyễn Tri Hạ vội vàng uống muỗng canh mà anh đút tới.
Trong lòng vô cùng tức giận bất bình.
Anh chỉ biết uy hiếp cô.
Khốn nạn khốn nạn khốn nạn!
Cô hoàn toàn không biết canh có mùi vị gì.
Vì cơn tức đã lấp đầy bụng rồi.
Nên cô đầu còn tâm trạng để bận tâm xem canh ngon hay dở.