Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay khi cô vừa đến cửa, cánh cửa ấy, đột nhiên bị người bên trong kéo ra, tiếp sau đó là một nam một nữ bước ra. 

Người đàn ông mặc một bộ vest trắng, tóc dreadlocks buộc cao, có vẻ phong lưu, ăn chơi. 

Còn người phụ nữ lại mặc một bộ váy công sở màu đen bình thường, tóc ngắn vừa xoã ra, đuôi tóc chạm vai, kiểu tóc chia làm hai, những lọn tóc được vén ra sau tai. 

Một đôi chân dài vừa trắng vừa thon, khuôn mặt yêu kiều tô điểm thêm đôi môi đỏ chót, vừa quyến rũ lại mê hoặc. 

Cả ba người đều bất ngờ. 

Cuối cùng vẫn là Nguyễn Tri Hạ lấy lại bình tĩnh trước, lịch sự hỏi hai người: “Xin cho hỏi ngài Mộ Tư có ở đây không?” 

Lãnh Thiếu Nghiêm vừa nhìn đã nhận ra Nguyễn Tri Hạ, lại nhớ đến anh ba nhà mình vì cô mà hết nốc rượu đến hút thuốc. 

Lập tức nghiêm mặt, không vui vẻ gì mà hừ vài tiếng, không nói gì, đi thẳng qua khỏi mặt cô mà ra ngoài. 

Sự thù địch lạ lùng của Lãnh Thiếu Nghiêm làm Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc, cô bối rối sờ lên đầu mũi mình. 

Bất giác nhìn sang cô gái vẫn chưa rời đi, cô cười gượng một tiếng: “Ởm, tôi đắc tội gì anh ấy sao?” 

Lãnh Thiên Thiên nhìn Nguyễn Tri Hạ mang giày đế bằng mà vẫn cao ngang mình, trong lòng không khỏi nổi lên ý thù địch. 

Lãnh Thiên Thiên hỏi với ý dò xét: “Cô là ai? Tìm anh ba có việc sao?” 

“Tôi là nhà thiết kế thực tập của studio Hoa Khê, là ngài Mộ Tư gọi tôi đến vẽ bản thiết kế cho anh ấy.” 

Nguyễn Tri Hạ lịch sự nói một cách nhẹ nhàng. 

Lãnh Thiên Thiên như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ cũng bắt đầu mang nét khinh thường và bất cần: “Anh ba không có ở đây, cô Nguyễn mời về cho.” 

Nguyễn Tri Hạ mím môi, toan nói gì đó. 

Ai ngờ cánh cửa điện tử bên ngoài cửa lớn vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Vào đi.” 

Hai chữ đơn giản nhưng nhất thời làm cho sắc mặt Lãnh Thiên Thiên thay đổi. 

Nguyễn Tri Hạ nhìn Lãnh Thiển Thiến một lát rồi lại sờ mũi mình, không nói gì nữa mà đẩy cửa đi thẳng vào trong. 

Lãnh Thiên Thiên nhìn bóng lưng Nguyễn Tri Hạ đang tiến vào, đôi bàn tay nắm chặt lại, trên mặt rõ ràng là sự đố kị. 

Văn phòng cả trăm mét vuông mà Nguyễn Tri Hạ thấy sau khi bước vào rất chi đơn giản. 

Ngoài một tủ sách lớn chỉnh tề lúc vào cửa ra thì chỉ có bàn làm việc hình vòng cung mà người đàn ông kia đang ngồi ở đó thôi. 

Người ấy vẫn mang mặt nạ như cũ, đang ngồi trước bàn làm việc, trên bàn là hai chiếc máy tính để bàn. 

Cô bước đến: “Ngài Mộ Tư, cho hỏi tôi có thể bắt đầu chưa?” 

Người đàn ông phẩy tay, chỉ vị trí bên cạnh anh: “Qua đây.” 

Nguyễn Tri Hạ nhìn cái bàn vuông cách chỗ anh không đến một mét, trong mắt cô loé lên chút gì đó kháng cự. 

Gã đàn ông này cố ý đấy à? 

Biết rõ anh có thể cố ý muốn bắt bẻ cô, nhưng cô vẫn thoả hiệp bước sang. 

Đi qua nhìn mới thấy kinh ngạc. 

Bởi vì cô phát hiện, anh đã chuẩn bị đầy đủ toàn bộ công cụ cần thiết trên bàn của cô, chỉ cần cô ngồi xuống là có thể vẽ bản thảo ngay. 

“Trước tiên đừng vội vẽ, cô ngồi vào đây đi, tìm hiểu tôi kĩ chút rồi vẽ cũng không muộn.” 

Chất giọng không mấy lọt tai của người đàn ông làm Nguyễn Tri Hạ nghe có hơi khó chịu. 

Cô bèn hỏi một câu: “Thanh quản của anh Mộ Tư đã bị thương sao?” 

Người đàn ông ngẩng đầu, chiếc mặt nạ bằng bạc lấp lánh phản chiếu, anh nhìn cô, đôi mắt dưới lớp mặt nạ có nét ảm đạm mà Nguyễn Tri Hạ không biết tả thế nào. 

“Cô Nguyễn đang muốn tìm hiểu mọi thứ về họ Mộ tôi đấy à?” 

Giọng điệu chòng ghẹo của anh lại vang lên, Nguyễn Tri Hạ bất giác giật giật khoé miệng, nói: “Anh Mộ Tư nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ hỏi bừa mà thôi.” 

“Vậy sao. Tôi còn ngỡ cô Nguyễn đây động lòng với tôi rồi chứ?” 

Người đàn ông nói một cách thản nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK