An Hiểu Khiết thấy Đường Thanh Nhã tự dưng cúi đầu, như thể đang sợ có người nhận ra mình, nên nhiều chuyện hỏi: "Tiểu Nhã, cậu bị gì vậy?"
Đôi môi của Đường Thanh Nhã run rẩy, sắc mặt hơi trắng bệch, yếu ớt nói: "Không có gì. Hiểu Khiết, tớ cảm thấy không khỏe cho lắm, nên về trước nhé."
Đường Thanh Nhã không cho An Hiểu Khiết cơ hội để lên tiếng, mà dứt khoát đứng dậy, gấp gáp đi ra ngoài cửa.
Hai vệ sĩ nhìn thấy Đường Thanh Nhã đột ngột rời đi cũng vội vã đuổi theo.
...
Cậu Chu ở bên ngoài trung tâm thương mại bỗng liếc nhìn về phía tiệm cà phê, đúng lúc tầm mắt rơi vào chỗ ngồi mà Đường Thanh Nhã vừa mới đứng dậy.
Nhìn thấy chỗ ngồi trống trơn, cậu Chu nhếch miệng cười như có như không.
Hai đối tác đi theo cậu Chu nhìn thấy vẻ mặt cười như không cười của cậu Chu thì chỉ cảm thấy lại có người sắp gặp đại họa.
Hai người không khỏi căng thẳng, chỉ sợ cậu Chu đột ngột giáng đại họa xuống đầu bọn họ.
"Cậu... cậu Chu, cho hỏi cậu có hài lòng với vụ hợp tác lần này của chúng ta không?"
Một người ở trong đó run rẩy, trán toát mồ hôi lạnh hỏi.
Cậu Chu thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn người đàn ông vừa mới lên tiếng, rồi nở nụ cười mờ ám.
Ý cười không chạm đến đáy mắt.
Anh ta bỗng nhấc chân đạp vào người đó, ngông cuồng ngạo mạn nói:
"Tôi hài lòng cái đầu ông đấy!"
"Ông quay về nói với ông chủ của các ông rằng, đừng lấy hạng mục rác rưởi này cản trở tầm mắt của tôi."
Cậu Chu hờ hững thu chân về, coi trời bằng vung xoay người rời đi.
Hai đối tác liếc nhìn nhau, sắc mặt cùng xám xịt, như thể đang chia buồn cho sự thất bại của mình.
...
Sau khi Đường Thanh Nhã ra khỏi tiệm cà phê, bởi vì đã uống quá nhiều nước, thật sự không thể nhịn được nữa, nên giữa đường cô ta đã đi vào nhà vệ sinh một chuyến.
Sau khi đi tiểu xong, Đường Thanh Nhã đang đứng trước gương trên bồn rửa mặt, hứng nước sạch rửa mặt, cô ta chống hai tay xuống bồn rửa mặt, khẽ thở dài.
Cô ta thật sự không ngờ, lần thứ hai tỉnh lại, vẫn còn gặp lại Chu Phương.
Chẳng phải anh ta đã...
Lúc Đường Thanh Nhã đang suy nghĩ lung tung thì vòng eo bỗng bị siết chặt, rồi một giọng nói lưu luyến đau khổ vang lên bên tai cô ta.
"Cục cưng, em thật khó tìm."
Giọng nói quen thuộc này khiến cả người Đường Thanh Nhã nhất thời cứng đờ, cô ta ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn vào gương.
Lúc nhìn thấy gương mặt quen thuộc đáng sợ phản chiếu trong tấm gương, cô ta vô thức há miệng, hét toáng lên.
"Chu Phương! Anh…"
Bàn tay thon dài bịt miệng cô ta lại khiến giọng nói nhất thời im bặt.
Đường Thanh Nhã sợ hãi trợn tròn mắt, miệng không ngừng phát ra tiếng ô ô.
Cậu Chu bịt chặt miệng Đường Thanh Nhã bằng một tay, rồi cúi người ghé vào tai cô ta, giọng nói trầm thấp như ma quỷ tới đòi mạng dưới địa ngục, khiến người khác sợ hãi từ tận đáy lòng, da đầu tê dại.
"Cục cưng, em có biết, anh nhớ em nhiều đến cỡ nào không? Anh nhớ em đến mức cả người sắp nổ tung rồi."
Cậu Chu vừa nói vừa say mê hôn lên tóc Đường Thanh Nhã.
Đường Thanh Nhã nghe cậu Chu nói thế thì sắc mặt nhất thời trắng bệch như tờ giấy.
Tim của cô ta càng không thể kiềm nén nỗi sợ hãi, cả người cứng ngắc, đang run lẩy bẩy.
Những ký ức tồi tệ kia nhất thời tuôn trào như thủy triều, bao phủ toàn bộ tâm trí của cô ta.
Cô ta phẫn nộ, căm hận và sợ sệt.
Nếu không có người đàn ông này, cô ta sẽ không biến thành bộ dạng này.
Mọi chuyện đều xuất phát từ người đàn ông này.
Chính anh ta đã hủy hoại cô ta.
Cậu Chu ngước mắt lên nhìn vào gương, thấy Đường Thanh Nhã đang nhìn chằm chằm mình bằng vẻ mặt đầy căm hận, anh ta liền nở nụ cười trầm thấp.
"Ồ, cục cưng, ánh mắt này của em là sao thế? Em đang sợ anh à?"
Giọng nói mang theo ý cười trêu chọc của cậu Chu khiến Đường Thanh Nhã cảm thấy xấu hổ và nhục nhã.
Cô ta giận dữ nhìn chằm chằm anh ta, cả người liên tục giãy giụa.
“Cục cưng của anh, em có biết, khi em nhìn anh bằng ánh mắt này, anh chỉ càng muốn yêu thương em một cách điên cuồng không.” Cậu Chu hưng phấn nói: “Em nói thử xem, lâu ngày không gặp, anh nên dùng phương thức nào trong mấy phương thức yêu thương em nhất vào ngày thường nào để cưng chiều em? Hả? Cục cưng của anh, em nói thử xem, em thích phương thức nào?"
Đường Thanh Nhã nghe cậu Chu nói thế thì hoảng hốt như nai con, ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hoàng và sợ sệt.
Cả người cô ta càng run rẩy hơn.
Cậu Chu rất hài lòng với phản ứng của cơ thể cô, anh ta cắn vào tai của cô ta, như đang trừng phạt.
"Cục cưng của anh, em thật nhẫn tâm, không ngờ em lại nỡ rời xa anh."
"Anh đối tốt với em như vậy, không ngờ em lại hết lần này đến lần khác phản bội anh, em nói thử xem, lần này anh nên trừng phạt em thế nào?"
"Ô ô..."
Đường Thanh Nhã ra sức lắc đầu, nhìn cậu Chu ở trong gương bằng vẻ mặt sợ hãi.
Đôi mắt vô tội liên tục rơi nước mắt.
Cậu Chu ngước mắt lên nhìn Đường Thanh Nhã đang khóc lóc như người suy sụp tinh thần ở trong gương, trong lòng càng hưng phấn hơn.
Anh ta yêu biểu hiện này của cô ta.
Dáng vẻ đáng thương mặc cho anh ta bắt nạt.
"Ô ô..."
Đường Thanh Nhã gỡ bàn tay đang bịt miệng mình của cậu Chu ra, dường như muốn nói điều gì đó.
Cậu Chu nhướng mày hỏi cô ta: "Em muốn anh bỏ xuống à? Em muốn nói chuyện ư?"
Đường Thanh Nhã gật đầu.
Cậu Chu bỗng cụp mắt, khẽ cười: "Em muốn anh bỏ tay ra cũng được thôi."
"Nhưng nếu em dám gọi vệ sĩ ở bên ngoài vào, anh sẽ giết em ngay."
Vừa dứt lời, giữa hai hàng lông mày của cậu Chu hiện lên vẻ độc ác nồng đậm.
Đường Thanh Nhã biết tính của cậu Chu, tất nhiên sẽ không dám làm trái ý của anh ta.
Cô ta gật đầu, ra hiệu cho anh ta buông ra, cô ta sẽ không hét lên.
Cậu Chu nhìn cô ta, rồi mỉm cười, bỏ tay ra khỏi miệng của cô ta.
Miệng đã không còn sự trói buộc, Đường Thanh Nhã há miệng thở hổn hển.
Cậu Chu bịt rất chặt, khiến cô ta gần như không thể thở nổi.
Cô ta vừa thở hổn hển, vừa ngẩng đầu nhìn cậu Chu đang dứng dựa vào tường ở bên cạnh, trái tim không khỏi run lên.
Người đàn ông này đúng là ác mộng cả đời của cô ta.
Cô ta cần phải thoát khỏi anh ta.
"Chu Phương, rốt cuộc anh muốn như thế nào mới chịu buông tha cho tôi?"
Đường Thanh Nhã cúi đầu, hai tay siết chặt thành nắm đấm, gần như dùng hết sức lực, mới dám nói ra một câu chắc chắn sẽ chọc giận anh ta như vậy.
Đúng như dự đoán.
Cô ta vừa dứt lời, cậu Chu liền bước tới, xách cổ cô ta như xách con gà con.
Cổ của cô ta bị bóp mạnh, cả người lơ lửng, cảm giác ngạt thở nhất thời bao trùm Đường Thanh Nhã, sắc mặt của cô ta càng biến thành màu gan lợn.
Cậu Chu nhìn cô ta bằng vẻ mặt độc ác, như đang nhìn kẻ phản bội, u ám nói:
"Buông tha cho em ư?"
"Anh nói này cục cưng, có phải em đã quên mất rằng, chính em là người đã trêu chọc anh trước."
"Lúc em cô đơn trống vắng, chính anh đã ở bên cạnh khiến em hạnh phúc, nhưng lúc anh rơi vào đau khổ, em lại muốn vứt áo ra đi, còn muốn gả cho người đàn ông khác. Em thật sự xem Chu Phương anh là người tiêu tiền như nước à."