Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại sao? 

Tại sao cô vẫn muốn gặp Tư Mộ Hàn! 

Anh ta đã dốc hết sức lực để làm mọi chuyện, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn gặp nhau, thậm chí còn yêu nhau. 

Mọi người đều chỉ nhìn thấy Tư Mộ Hàn thôi đúng không? 

Hạ Hạ... 

Sao em có thể yêu Tư Mộ Hàn? 

Em là niềm sống duy nhất của anh, tại sao em lại không thuộc về anh? 

Đáy mắt Mặc Thâm hiện lên vẻ u buồn khó có thể diễn tả. 

Thập Lục nhìn Mặc Thâm, hơi lo lắng nói: "Anh Bảy, anh vẫn ổn chứ?" 

Mặc Thâm đáp lại ngay: "Tôi rất ổn." 

Chỉ là trái tim hơi tê dại mà thôi. 

Thập Lục: "." 

Anh Bảy, trông anh không được ổn cho lắm. 

Mặc Thâm ngước mắt lên nhìn Thập Lục, hỏi tiếp: "Cậu đã tìm thấy cô ấy chưa?" 

Thập Lục đang định mở miệng nói gì đó thì điện thoại bỗng đổ chuông. 

Cậu ta rút điện thoại ra khỏi túi, rồi áp vào tai. 

Không biết đối phương đã nói những gì. 

Điện thoại của Thập Lục bỗng tuột khỏi tay. 

Cậu ta vô thức nhìn Mặc Thâm, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ và ngạc nhiên. 

Nhìn thấy dáng vẻ thất thố của Thập Lục, Mặc Thâm không khỏi nhíu mày: "Ai gọi thế?" 

Thập Lục run rẩy nói: "Anh Bảy, người dưới trướng của em mới gọi tới nói đã có tin tức của Nguyễn Tri Hạ." 

"Cô ấy đang ở đâu?" 

Mặc Thâm vô thức hỏi. 

"Cô ấy đang ở dưới biển..." 

Thập Lục ngẩn người đáp. 

"Ở dưới biển là sao?" 

Mặc Thâm cau mày, hơi sốt sắng nhìn Thập Lục. 

"Bọn họ nói, đêm qua sau khi Nguyễn Tri Hạ đâm anh bị thương đã gặp phải bọn bắt cóc. Hình như bọn bắt cóc định cưỡng hiếp cô ấy, nhưng cô ấy không chịu, nên đã nhảy qua cửa sổ rơi xuống biển, bây giờ đang lành ít dữ nhiều.” 

Thập Lục nói xong câu này thì cơ thể gần như run rẩy. 

Nghe Thập Lục nói thế, Mặc Thâm gần như không thể đứng vững, lùi về sau mấy bước. 

Mặc Thâm lắc đầu không dám tin: "Cô ấy đã nhảy qua cửa sổ rơi xuống biển, bây giờ đang lành ít dữ nhiều ư?" 

"Không thể nào... không thể nào..." 

DI 

Không dễ gì anh ta mới tìm thấy cô. 

Sao cô có thể chết được chứ? 

Mặc Thâm tựa vào bàn làm việc, lấy tay che mặt, cả người không ngừng run rẩy, không biết đang khóc hay đang cười. 

Anh ta cứ thế run lẩy bẩy. 

Thập Lục đứng ở đó, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. 

Nếu người phụ nữ đó thật sự xảy ra chuyện, làm sao anh Bảy có thể chấp nhận sự thật này? 

Anh Bảy đã tìm kiếm cô lâu như vậy, không dễ gì mới tìm thấy cô. 

Nhưng mới chớp mắt, lại nói cho anh ấy biết, rất có thể người đó đã không còn nữa? 

E rằng anh Bảy sẽ phát điên. 

"Anh Bảy..." 

Thập Lục bước tới, đang định lên tiếng an ủi Mặc Thâm thì đột nhiên một người đàn ông vội vã xông vào. 

"Cậu chủ, không hay rồi, một người đàn ông đang dẫn theo một đám người xông vào đây." 

Quản gia hùng hục chạy đến trước mặt Mặc Thâm, hai chân run rẩy, suýt khuyu xuống sàn. 

Thập Lục sửng sốt: "Cái gì? Là ai xông vào đấy?" 

Thập Lục thật sự mơ màng. 

Ở hải đảo, ai mà không biết anh Bảy là ai? 

Vậy mà vẫn có người không sợ chết, dám hống hách với anh Bảy? 

"Mặc Thâm, anh mau cút ra đây!" 

Ngoài cửa, một giọng nói lạnh lẽo như đến từ địa ngục vọng vào. 

Rồi Tư Mộ Hàn dưới sự vây quanh của Quan Diêm và mười mấy ám vệ dưới trướng nhà họ Tư, như bậc đế vương xuất hiện ở cửa phòng làm việc. 

Nghe thấy giọng nói này, Mặc Thâm bỗng bỏ tay xuống, ngước mắt lên nhìn Tư Mộ Hàn đang đi về phía cửa, đôi mắt hẹp dài đầy u ám kia bỗng híp lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK