Tư Mộ Hàn nghe vậy thì vô thức ngước mắt lên nhìn Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt chợt lóe lên, không chắc chắn hỏi lại lần nữa: "Em muốn xem anh nấu mì à?"
"Đúng vậy! Em chưa từng nhìn thấy lúc anh nấu mì trông như thế nào, nên rất muốn xem." Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn bằng vẻ mặt mong đợi, đôi mắt sáng tinh nghịch như phản chiếu ánh sao.
Trông cực kỳ lấp lánh.
“Em nhất định muốn xem à?” Sắc mặt của Tư Mộ Hàn hơi cứng ngắc, anh biết nấu bò bít tết, nấu cơm, xào rau, nhưng chỉ có...
Mì sợi là anh không biết nấu.
Bởi vì anh hầu như không ăn những thứ như mì.
Tư Mộ Hàn không muốn xấu mặt trước mặt Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng mà…
Vẻ mặt mong đợi của cô đã khiến anh thật sự không nỡ từ chối.
Nguyễn Tri Hạ gật đầu như gà mổ thóc: "Em nhất định muốn xem anh nấu mì."
Cô cảm thấy hơi kỳ lạ.
Cô chỉ xem anh nấu mì thôi mà?
Tại sao anh lại có cảm giác như sắp lên đoạn đầu đài thế?
“Không phải là không được, anh chỉ sợ em xem xong rồi sẽ cười nhạo anh.” Tư Mộ Hàn thở dài bất đắc dĩ, xem ra hôm nay anh chắc chắn sẽ bị cô cười nhạo.
“Sao lại thế chứ?” Nguyễn Tri Hạ chân thành nhìn Tư Mộ Hàn, sao cô có thể cười nhạo anh chứ?
Anh nấu mì cho cô ăn, cô vui mừng còn chẳng kịp nữa mà.
Nhưng…
Rất nhanh, Nguyễn Tri Hạ đã tự vả vào mặt mình.
Sau khi nhìn thấy hình ảnh Tư Mộ Hàn vừa lấy điện thoại ra tra Baidu, vừa nấu mì, Nguyễn Tri Hạ không nhịn được bật cười: "Ha ha..."
Nguyễn Tri Hạ ôm bụng, cười nghiêng ngả.
Không phải cô muốn cười.
Mà là cô thật sự không nhịn được.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy có người nấu mì mà vẫn phải tra Baidu.
Tư Mộ Hàn là người ngoài hành tinh à?
Hơn nữa, chẳng phải tay nghề nấu nướng của anh rất giỏi hay sao?
Tại sao anh phải tra Baidu để nấu mì?
Mặc dù anh đã tra Baidu, nhưng món mì do anh nấu ra...
Nguyễn Tri Hạ nhìn cục mì này, hơi ghét bỏ nhướng mày, nhìn Tư Mộ Hàn bằng vẻ mặt không còn gì để tiếc nuối: "Tư Mộ Hàn, nếu không thì để em tự nấu lại bát mới cho nhé?"
Cô thật sự không nuốt nổi món này...
Vừa nhìn đã biết là không có khẩu vị gì rồi.
Tư Mộ Hàn sa sầm mặt nhìn cô: "Chẳng phải em nhất quyết đòi xem anh nấu mì à? Chẳng phải em đã nói sẽ không cười nhạo anh à? Chẳng phải em đã nói mặc kệ anh nấu món gì, em cũng sẽ ăn à?"
Nhìn giọng điệu oán trách này đi.
Nguyễn Tri Hạ tự nhận mình xui xẻo.
Ai bảo cô tự tạo nghiệt, dù quỳ xuống, cô cũng phải ăn cho hết.
Thế là...
Cô gắp một miếng bỏ vào miệng.
Mắt cô nhất thời sáng rỡ.
Ngon quá.
Mặc dù vẻ ngoài bình thường, nhưng mùi vị lại rất ngon.
Nguyễn Tri Hạ không khỏi ăn thêm vài miếng nữa.
Ừm.
Ngon quá, thật sự cực kỳ ngon.
Cảm giác giống như mình đang ăn mì xào tương vậy, tuy khô nhưng thơm đến nức mũi.
Chẳng mấy chốc, Nguyễn Tri Hạ đã ăn hết tô mì.
Nhưng cô vẫn muốn ăn nữa...
Cô nhìn Tư Mộ Hàn bằng ánh mắt mong chờ: "Ông xã, cho em một tô nữa!"
Tư Mộ Hàn vừa mới bị cô cười nhạo tỏ vẻ kiêu ngạo đáp: "Hết rồi."
Nguyễn Tri Hạ vẫn còn thòm thèm: "Anh nấu thêm một tô nữa đi mà!"
Tư Mộ Hàn khịt mũi hừ lạnh: "Anh không nấu. Không biết ban nãy là ai đã đứng ở đây cười nghiêng ngả, còn bày ra vẻ mặt chê bai không muốn ăn."
Sao lúc nãy cô cười không nghĩ đến hậu quả này?
Nguyễn Tri Hạ hơi đau đầu.
Cô vẫn không từ bỏ ý định, cô liếc mắt đưa tình nhìn người đàn ông: "Ông xã, anh nấu thêm một tô nữa cho người ta đi mà, người ta vẫn còn đói lắm."
Tư Mộ Hàn cụp mắt liếc nhìn cô, rất không hiểu phong tình nói một câu: "Mắt em bị tật à? Sao cứ chớp hoài vậy?"
Nguyễn Tri Hạ bị anh chọc tức đến mức suýt nhồi máu cơ tim: "..." Kẻ xấu xa trong lòng cô giống như sư tử xù lông, hận không thể cào chết người đàn ông thối tha không hiểu phong tình này.
Cô đang liếc mắt đưa tình, phóng điện với anh, vậy mà anh lại không nhìn ra.
Vì muốn ăn thêm một tô mì nữa, mà Nguyễn Tri Hạ đã lựa chọn không cần mặt mũi, cô dứt khoát nhón chân lên, khẽ hôn lên gò má của người đàn ông: "Ông xã, anh nấu thêm một tô mì nữa cho người ta được không?"
Cô dứt khoát lắc lư cánh tay của người đàn ông, không muốn làm nũng một cách quá rõ ràng.
Tư Mộ Hàn cụp mắt nhìn cô, nhìn thấy đôi mắt quyến rũ của cô đang liên tục liếc mắt đưa tình với mình, dường như chợt nhớ ra điều gì đó, nên nhếch miệng cười: "Nếu em chủ động hôn anh một cái, anh sẽ nấu cho em ăn."
Nguyễn Tri Hạ đang lắc lư cánh tay của người đàn ông bỗng cứng đờ.
Cô phải hôn anh một cái ư?
Ngay bây giờ sao?
Nguyễn Tri Hạ vô thức nhìn về phía cửa bếp.
Cô hơi luống cuống.
Cô vẫn chưa quen hành vi quá mức thân mật với anh ở những nơi dễ dàng bị người khác nhìn thấy.
"Em không hôn à? Vậy thì thôi." Tư Mộ Hàn thấy cừu con không mắc bẫy thì dứt khoát thu tay về, kiên quyết không nấu thêm một tô nữa cho cô.
“Em hôn.” Vì miếng ăn, Nguyễn Tri Hạ đã bất chấp tất cả.
Cô nắm lấy cánh tay của người đàn ông, liếc nhìn xung quanh vài lần, mới luống cuống kiễng chân lên, nghiêng người áp sát người đàn ông.
...
Nguyễn Tri Hạ cho rằng mình chỉ hôn nhẹ mà thôi.
Nhưng bây giờ...
Hình như bọn họ hôn hơi lâu rồi thì phải?
Cô buồn bực đấm vài cái vào bả vai của người đàn ông, nhưng anh vẫn không chịu buông ra.
...
Ngoài cửa phòng bếp, Đường Thanh Nhã đang từ từ đến gần phòng bếp, người còn chưa bước vào, giọng nói đã truyền vào trước: "Anh Mộ Hàn..."
Nhưng cô ta chỉ mới nói được một nửa, người cũng đã đứng ở cửa, vừa ngẩng đầu lên nhìn, lời nói đã im bặt ở bên miệng.
Đường Thanh Nhã đứng ngơ ngác ở đó, nhìn Tư Mộ Hàn đè Nguyễn Tri Hạ lên trên kệ bếp bằng ngọc lưu ly mà ôm hôn, chỉ cảm thấy trái tim mình như bị ăn mòn, đau đến tê tái.
Cô ta đứng thẫn thờ ở đó, quên cả việc phản ứng.
Vì sự xuất hiện đột ngột của Đường Thanh Nhã, cho nên nụ hôn ngọt ngào giữa hai người đã bị gián đoạn.
Tư Mộ Hàn vẫn còn thòm thèm buông Nguyễn Tri Hạ ra, vươn tay vén lại mái tóc đã bị anh làm cho rối bời của cô, rồi nghiêng đầu nhìn về phía cửa. Đường Thanh Nhã đứng ở đó, không biết đang lúng túng hay quẫn bách.
"Tiểu Nhã, có chuyện gì không?"
Mặc dù đối phương là Đường Thanh Nhã, nhưng giọng điệu của Tư Mộ Hàn cũng không được tốt cho lắm, có lẽ là vì anh đã bị quấy rầy sự hứng thú, nên tâm trạng khá tồi tệ.
Giọng nói của anh cực kỳ thâm trầm, nghe giống như đang bất mãn vì bị quấy rầy.
Đường Thanh Nhã cắn môi, ấp úng một hồi lâu mới nói: "Anh Mộ Hàn, em... đến để nói với anh rằng, em định về quê."
Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn nghe Đường Thanh Nhã nói thế thì cùng không hẹn mà gặp nhìn về phía cô ta.
"Sao em lại quyết định đột ngột như vậy?"
Tư Mộ Hàn nhìn Đường Thanh Nhã, dường như không hiểu tại sao cô ta lại đột ngột quyết định quay về quê.
Chuyện này hoàn toàn khác với sự sắp xếp của anh.
Anh vốn định để cô ta ở đây dưỡng bệnh, còn anh và Hạ Hạ sẽ mua một căn hộ khác ở thành phố Hàng Châu.
Ai dè Đường Thanh Nhã lại đưa ra ý định về quê như vậy.
Nói thật, Tư Mộ Hàn không đồng ý cho lắm.
Dù gì quê nhà của Đường Thanh Nhã cũng rất hẻo lánh, nếu có chuyện gì xảy ra thì anh hoàn toàn không thể chạy đến kịp.
Nguyễn Tri Hạ cũng nghi ngờ nhìn Đường Thanh Nhã, không hiểu tại sao cô ta lại nói như thế.
Cô ta định từ bỏ Tư Mộ Hàn ư?
Trực giác của Nguyễn Tri Hạ mách bảo đây không phải là ý đồ thật sự của Đường Thanh Nhã.
Mặc dù trước đây Đường Thanh Nhã đã lấy lòng cô, nhưng trong lòng cô đã có mụn nhọt về hành động lần trước của cô ta ở trong bệnh viện.
Ấn tượng đầu tiên giữa người với người rất quan trọng.
Ấn tượng đầu tiên mà cô dành cho Đường Thanh Nhã cực kỳ xấu, vì thế sau này cô cũng không có ấn tượng tốt với cô ta.
Giống như bây giờ.
Có lẽ Đường Thanh Nhã thật sự chỉ muốn quay về quê, nhưng trong thâm tâm cô lại cảm thấy cô ta đang có ý đồ khác.
Cô biết mình nghĩ như vậy là sai, nhưng trong lòng cô không thể nào thay đổi ánh nhìn về Đường Thanh Nhã.
Nhưng cô cũng không định nói gì, mà chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh quan sát.
Đường Thanh Nhã cụp mắt, khẽ nói.
"Anh Mộ Hàn, nói thật, mỗi lần nhìn thấy anh và Hạ Hạ ở bên nhau, mặc dù ngoài miệng em nói không để tâm, nhưng suy cho cùng trái tim em vẫn rất để tâm. Em không thể nào khống chế bản thân không được để tâm."
"Anh Mộ Hàn, rất nhiều lúc, em đều tự nhủ với mình rằng, chỉ cần anh hạnh phúc và sống tốt, em sẽ vui vẻ và mãn nguyện, nhưng sự thật không như thế."