Anh không nỡ để cô xuống bếp, nhỡ đôi tay quý báu của cô bị thương thì phải biết làm sao?
Nguyễn Tri Hạ thuận miệng đáp: “Trước kia khi không có cơm ăn thì đều là em tự nấu cả mà."
“Trước kia em thường xuyên không ăn cơm à?”
Giọng Tư Mộ Hàn lập tức đanh lại.
Nguyễn Tri Hạ chép chép miệng, gật đầu: “Ừm”
“Người đàn bà đó trước kia hay ngược đãi em lắm đúng không?”
Tư Mộ Hàn đột nhiên nhớ lại lần cô bị sốt trước đó, cứ làu bàu những lời khó hiểu.
Nguyễn Tri Hạ hơi ngơ ngác, trong mắt ánh lên nét khó hiểu nhưng cô cũng nhanh chóng kìm nén đi, cười với Tư Mộ Hàn:
N
.
“Anh tưởng là phim truyền hình à? Ngược đãi gì cơ? Nhiều nhất là khi em không nghe lời thì bà ta không cho em ăn cơm thôi.”
Nguyễn Tri Hạ không hề nói thật với Tư Mộ Hàn.
Chuyện trước kia cô không muốn cho Tư Mộ Hàn biết.
Bất kể trước kia như thế nào, bây giờ cô đã có anh rồi.
Không nhất thiết phải nhắc lại nữa.
Tư Mộ Hàn mím môi, rất bất mãn với thái độ che giấu của Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng cô không nói thì anh cũng không muốn ép cô.
Chỉ xem như không biết gì, anh đưa tay miết nhẹ mũi Nguyễn Tri Hạ, sau đó kề mũi mình vào mũi cô, kề trán vào trán cô, hai tay nâng niu đôi gò má người đối diện.
Ngón tay di nhẹ: “Sau này em có anh rồi, ai cảm ức hiếp em thì em cứ mạnh dạn đánh lại!”
“Người phụ nữ của anh không thể chịu oan ức dù chỉ là nhỏ nhất.”
“Biết chưa?”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu với sự ấm áp đang cuộn trào trong lồng ngực mình: “Được, sau này ai mà dám bắt nạt em thì em sẽ đánh cho chúng răng môi lẫn lộn luôn!”
“Không được!” Tư Mộ Hàn đột nhiên nói: “Không thể để em tự ra tay được, nhỡ em đau tay thì anh xót lắm”
Nguyễn Tri Hạ nhất thời không biết nên nói gì.
Người đàn ông này quá quắt lắm.
Cứ như thế này thì sao cô có thể không rung động được?
Cô rướn lên hôn môi Tư Mộ Hàn, hai đôi môi nhẹ nhàng chạm vào nhau, cô hồn anh một cái thật nhẹ.
“Tư Mộ Hàn, anh chiều em thế em sinh hư thì sao.”
“Ngốc à.”
Tư Mộ Hàn đưa tay ra nâng cằm cô lên, đôi mắt anh như nổi lửa bên trong.
“Em là VỢ anh, anh không chiều em thì chả nhẽ lại chiều người khác?”
“Không cho.” Nguyễn Tri Hạ áp hai tay vào má anh, tỏ vẻ như đang tuyên bố anh là mọi thứ của cô.
“Anh là người đàn ông của em, anh mà dám nhìn người con gái khác một cái thôi thì em
sē..."
“Em sẽ làm sao?” Tư Mộ Hàn khẽ cười, hỏi cô.
“Em sẽ..”
Nguyễn Tri Hạ nhếch miệng, đôi mắt nhìn xuống dưới, nhìn về nơi nào đó của anh, giọng điệu độc ác: “Cắt nó đi!”
Tư Mộ Hàn đen mặt ngay lập tức, che mắt cô lại ngay rồi nói: “Em đúng là một con yêu tinh nhỏ mà!”
Nguyễn Tri Hạ kéo tay anh ra, gian xảo chớp chớp mắt, cười hì hì: “Thế thì cũng là yêu tinh của một mình anh thôi.”
“Ừ. của mình anh thôi.” Tư Mộ Hàn cười hài lòng: “Vậy nên anh cho phép em bị anh chiều hu."
Nguyễn Tri Hạ bị mấy câu tán tỉnh của anh làm điên đảo.
Tư Mộ Hàn, anh khai thật đi, anh hẹn hò với bao nhiêu cô rồi? Sao lại giỏi tán tỉnh thế này.”
Cô và mái tóc ngắn củn của anh, chúng chọc vào lòng bàn tay cô, khiến lòng cô cũng nhộn nhạo theo.
Tư Mộ Hàn cắn lấy môi cô, giọng nói trầm ấm vang lên: “Chỉ mỗi em”
“Em không tin đầu” Nguyễn Tri Hạ đẩy anh: “Anh biết cách tán tỉnh thế này, vừa nhìn là biết lão làng lắm, ai mà tin”
Cô không tin mà nhìn anh.
Tư Mộ Hàn nhếch khoé miệng: “Như anh thì gọi là không thầy mà nên.”
Nguyễn Tri Hạ chậc một tiếng cười quyến rũ: “Vô liêm sỉ.”
“Với em thì cần gì liêm sỉ.”