Anh cúi đầu xuống và bắt lấy môi cô.
Nguyễn Tri Hạ nhất thời ê a đưa tay đẩy anh ra, trong lòng rất sợ hãi: "Tư Mộ Hàn, anh bình tĩnh một chút được không..." Nguyễn Tri Hạ sợ hãi đến nỗi bật khóc.
Giọng nói mang theo tiếng khóc của người phụ nữ khẽ gợi lại một tia lý trí của Tư Mộ Hàn.
Anh nhìn xuống cô gái nhỏ bé dưới người anh, đôi mắt đỏ tươi như nhuốm máu đó nhìn cô một cách áp lực và đau đớn.
Nhìn thấy trong trong mắt xinh đẹp của cô lộ ảnh nước trong suốt.
Trong phút chốc, Tư Mộ Hàn cảm thấy mình là một tội nhân tội ác tày trời, bắt nạt một người đơn thuần, không hiểu gì.
Kiềm chế luồng khí nóng như muốn bùng nổ trên người, hai tay Tư Mộ Hàn chống người mình lên, lật người ngã xuống giường.
Anh thở dốc nói: "Đi ra ngoài."
"Cách tôi càng xa càng tốt."
Ngay khi cơ thể Nguyễn Tri Hạ được tự do, cô giống như một con thỏ trắng bé nhỏ bị kinh hãi, tức khắc bật dậy từ trên giường, chân trần chạy đến cửa phòng, vươn tay vặn khóa cửa, toan chạy đi.
Nhưng mà...
cửa đã bị người ta khóa cứng từ bên ngoài.
Nguyễn Tri Hạ đứng ở cửa với vẻ mặt tuyệt vọng.
Tư Mộ Hàn nằm trên giường, thở hổn hển từng cơn.
Mỗi lần anh hô hấp đều nặng nề đến nỗi khiến người ta có cảm giác anh sẽ không thở nổi vào giây tiếp theo vậy.
Nguyễn Tri Hạ lắng nghe, đột nhiên lòng như bị kim châm.
Cô dựa vào cửa, lắng nghe trong căn phòng tĩnh lặng tràn đầy tiếng thở dốc kìm nén và khiến người ta không thở nổi của Tư Mộ Hàn, dần dần hiểu ra điều gì đó.
Cô không khỏi cắn môi, lo lắng hỏi Tư Mộ Hàn: "Tư Mộ Hàn, không phải anh bị người ta..."
Nguyễn Tri Hạ chưa kịp nói xong, giọng nói tức giận của Tư Mộ Hàn từ trên giường vọng đến: "Sao còn chưa đi ra ngoài?"
Nguyễn Tri Hạ mím môi ấm ức: "Cửa bị khóa rồi..."
Tư Mộ Hàn: ...
Không hổ là đa mưu túc trí, ngay cả đường cũng bị chặn rồi.
"Vào phòng tắm xả nước lạnh cho tôi."
Nguyễn Tri Hạ ngồi ở bên giường, nghe tiếng thở dốc ngày càng nặng nề của người đàn ông trong phòng tắm, tim cô không khỏi hơi thắt lại.
Đã hơn nửa giờ rồi...
Tình trạng của Tư Mộ Hàn dường như không thuyên giảm.
Nguyễn Tri Hạ không khỏi cau mày lại, vẻ mặt rối rắm mà suy nghĩ, liệu rốt cuộc mình có nên vào giúp anh không.
Nhưng mà...
Cô sợ...
Nhưng mà...
Anh đối xử với mình rất tốt, nếu vì mình thấy chết còn không cứu, anh có mệnh hệ gì thig...
Mình nhất định sẽ áy náy cả đời.
Rối rắm khoảng mười phút.
Nguyễn Tri Hạ thật sự không thể ngồi yên nữa.
Cô chậm rãi đi đến cửa phòng tắm, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bước vào với vẻ thấy chết không sờn.
Sáng sớm, phía đông xuất hiện ráng màu hoa mỹ.
Ánh ban mai nhẹ nhàng chiếu vào ô cửa kính, tỏa lên chiếc giường lớn, chiếu rọi hai người đang ôm nhau mà ngủ trên giường, tựa như một khung cảnh tuyệt đẹp.
Nam khôi ngô tuấn tú, nữ trong sáng diễm lệ.
Tư Mộ Hàn ngủ ngon một đêm thức dậy trước.
Cúi đầu nhìn người phụ nữ nhỏ bé yên lặng đang ở trong vòng tay như một mỹ nhân đang say ngủ, đôi mắt lạnh lùng sâu kín kia giống như ngọn lửa mùa hè, dần dần tan biến, dịu dàng như nước.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị một nửa mái tóc đen che đi, chỉ lộ ra một bên má trắng nõn và hoàn mỹ.
Khuôn mặt đang ngủ say điềm tĩnh đến dễ chịu, hai hàng lông mi cong vút run rẩy như có như không, giống như tinh linh trong lúc ngủ mơ.
Bàn tay anh như kìm chế không được mà đưa ra.
Làn da mềm mại đàn hồi chạm vào đầu ngón tay, mềm mại đến rối tinh rối mù.
Khi chạm đến đôi môi ửng hồng kia, đôi con ngươi của anh dần tối sầm lại, tay khẽ khàng ấn vào cánh môi mê người.
Cái chạm nhẹ nhàng gợi cho Tư Mộ Hàn nhớ đến sự quyến rũ của đêm qua, hương vị của sự ngây ngất, khiến anh nhớ lại hương vị vô tận.