Sau này, chỉ cần cô có chỗ nào làm hơi không tốt một chút thôi là Đinh Uyển Du sẽ dùng kim đâm vào đầu ngón tay của cô, nhìn xem cô đau đớn đến lăn lộn trên đất, sau đó điên cuồng cười to.
Đối với cô mà nói, mấy năm đó đúng chuẩn sống dưới địa ngục.
Tiếng thét sợ hãi chói tai của người phụ nữ khiến Tư Mộ Hàn ngừng lại.
Anh ngồi trên xe lăn, không hề quay lại chỗ giường.
Cứ đứng yên tại chỗ, nghe người phụ nữ nói mớ.
Vốn cho rằng người phụ nữ chỉ nói mớ do đang gặp ác mộng, thế nhưng mà càng nghe thì Tư Mộ Hàn càng cảm thấy kinh hãi.
Cô nói có người dùng kim đâm cô ư?
Ai dùng kim đâm cô?
Nếu như chỉ bởi vì gặp ác mộng, cô tuyệt đối sẽ không sợ hãi và kinh hoàng như vậy.
Nhưng trong giọng nói của cô, rõ ràng ẩn chứa sự sợ hãi vô hạn, đó là một loại sợ hãi sầu tận xương tủy.
Tư Mộ Hàn quay đầu xe lăn, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn về phía giường lớn, ánh mắt rất là phức tạp.
Người phụ nữ này, rốt cuộc là đã trải qua những chuyện gì rồi vậy?
Lúc này Tư Mộ Hàn cũng không nhận ra rằng, vậy mà nội tâm của anh dâng lên một cảm giác đau lòng khó mà phát giác ra đối với người phụ nữ mà mình khôn muốn biết quá khứ kia.
Tống Thanh Lam nóng vội như có lửa đốt sau lưng, lái xe với tốc độ của bão táp mà chạy tới.
Phải biết rằng nếu cô tới chậm một chút thì cô sợ cái tên đàn ông nào đó không nói đạo lý sẽ làm gì đó với cô.
Trước đó, chỉ cần chân của anh xuất hiện chút kì lạ gì, cho dù là nửa đêm, cô ấy đã ngủ rồi thì cũng phải thức dậy châm cứu cho anh!
Những tháng ngày an lành chỉ mới có hai tháng, cái tên này lại bắt đầu giày Vô cô ấy.
Đúng là xui xẻo tám kiếp mới làm bạn học với cái tên này!
Hơn nữa còn là bạn từ tiểu học cho đến cấp ba nữa chứ!
Meo meo, khó khăn lắm mới thi vào đại học Y, cuối cùng cũng không còn cùng trường với anh nữa, nhưng ai ngờ mấy năm sau, cô lại trở thành bác sĩ phụ trách chính cho anh cơ chứ!
Đây quả thực là nghiệt duyên mà!
Tống Thanh Lam gần như còn chưa kịp thay quần áo, tùy tiện mặc bộ đồ ở nhà màu trắng rộng rãi, trên đầu còn quấn khăn, tay mang theo cái hộp để dụng cụ chữa bệnh, cứ thế mà đi đến.
Tư Mộ Hàn nhìn thấy cách ăn mặc tươi mát thoát tục như thế của Tống Thanh Lam, khóe miệng nhẹ giật giật.
Nếu không phải quen cô ấy từ thời tiểu học, hơn nữa cô ấy còn là chuyên gia khoa ngoại, anh thật sự không muốn có quan hệ với người phụ nữ này, đơn giản chính là...
Hèn gì đã sống hai mươi sáu năm mà lại không có ai theo đuổi, còn về phần bạn trai thì...
Càng không thể mong được rồi.
"Nhìn cái gì vậy! Còn không phải bởi vì anh à, bà đây đang đắp mặt nạ, cú điện thoại đòi
mạng của anh gọi tới, tôi đâu có kịp thay quần áo, chỉ mới lấy cái mặt nạ xuống, lấy hộp dụng cụ rồi nhanh chóng đi." Tống Thanh Lam tức giận trừng mắt nhìn Tư Mộ Hàn.
Đừng tưởng rằng anh không thể hiện ra mặt thì tôi không nhìn ra anh đang lén cười trong lòng!
Mắt của bà đấy sáng lắm!
Tư Mộ Hàn: ".."