Đinh Uyển Du gần như phát điên lên vì ghen tuông.
Tại sao người phụ nữ đó đã chết nhiều năm như vậy mà còn muốn cản trở hạnh phúc của bà ta.
Không chỉ vậy, đồ con hoang do bà ấy sinh ra cũng đã hủy hoại công sức của bà ta suốt mười mấy năm qua, quả thật không thể tha thứ!
“Video gì chứ?”
Nguyễn Tri Hạ sợ hãi hỏi.
“Đương nhiên là video mẹ mày quan hệ với người đàn ông khác rồi.” Đinh Uyển Du mím môi cười khinh thường: “Nói mới nhớ, người đàn ông trong video này chính là ba ruột của mày đấy nhỉ?
Mặc dù không biết ai đã gửi nó cho bà ta nhưng với Đinh Uyển Du thì đây thật sự là đưa than sưởi trong ngày tuyết rơi.
Có thứ đồ này, Nhu nhi của bà ta không cần phải đến ở trong nhà tù lạnh lẽo
đó nữa.
“Không phải, bà đang nói dối.”
Nhất định là Đinh Uyển Du đang nói dối cô, làm sao bà ta có thể quay được đoạn video mẹ cô lên giường với người đàn ông khác chứ.
Mẹ cô yêu Nguyễn Thiên Dân đến nhường nào, cô là người hiểu rõ hơn ai hết, mẹ cô sẽ không bao giờ phản bội tình yêu giữa họ.
Định Uyển Du biết Nguyễn Tri Hạ sẽ không tin điều đó, bà ta lấy điện thoại trong túi ra, bấm vào màn hình video mà bà ta đã sao chép và đưa cho Nguyễn Tri Hạ xem.
“Tao biết mày sẽ không tin, nhưng sự thật chính là sự thật, không đến lượt mày không tin đâu.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn vào điện thoại di động của Đinh Uyển Du, nhìn thấy khuôn mặt của mẹ cô xuất hiện thì vô cùng kinh hoàng.
Cô không thể chấp nhận bèn lùi lại: “Không, không thể nào, đó không phải là sự thật.”
Chắc chắn video đó là do Đinh Uyển Du kêu người cắt ghép thành, đó không phải là sự thật.
Nguyễn Tri Hạ không thể chấp nhận rằng hóa ra cô lại là con gái của một tên tội phạm cưỡng hiếp.
“Nguyễn Tri Hạ, tốt nhất mày nên để Tư Mộ Hàn rút đơn kiện và để Nhu nhi của tạo được trắng án, nếu không tạo sẽ đăng video này lên để mẹ mày sau khi chết cũng không được yên ổn!”
Đinh Uyển Du lạnh lùng đe dọa.
Nguyễn Tri Hạ đã không thể nghe lọt ta những gì bà ta nói nữa.
Cô bịt tai lại và cố gắng không nghe bà ta nói.
“Đây không phải là sự thật.”
Nguyễn Tri Hạ gào lên với Đinh Uyển Du: “Bà gạt tôi.”
Nguyễn Tri Hạ như phát điên lao vào dòng xe cộ, cuối cùng biến mất trước mắt Đinh Uyển Du.
Nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ bỏ đi trong tình trạng phải chịu đả kích lớn thì trong mắt Đinh Uyển Du lóe lên một tia đắc thắng.
Bà ta xem đoạn video trên điện thoại và đắc ý mỉm cười.
Mộc Tĩnh Uyển, có nằm mơ bà cũng không ngờ rằng chuyện trước kia bà gặp phải chẳng những đã hủy hoại cuộc đời bà mà còn hủy hoại cuộc đời của con gái bà chứ gì?
Tôi sẽ trả lại tất cả cho con gái của bà gấp đôi!
Đây là do bà nợ Đinh Uyển Du tôi!
Nguyễn Tri Hạ xuyên qua dòng xe cộ, suýt bị tông mấy lần, chủ xe buộc phải dừng lại đã hét vào mặt cô: “Mẹ kiếp, cô bị bệnh thần kinh à? Muốn chết thì cút ra xa ông mày mà chết.”
Nguyễn Tri Hạ không hề hay biết những điều này.
Cô băng qua đường một cách vô cảm, cuối cùng bắt một chiếc taxi trở về Đế Uyển.
Khi trở về Đế Uyển, Nguyễn Tri Hạ muốn đến phòng tập thể thao.
Cô cần phải trút giận, cần phải bình tĩnh, cô cần phải bình tĩnh.
Huấn luyện viên võ thuật do Tư Mộ Hàn thuê về nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đá vào bao cát như thể không muốn sống nữa, sợ rằng cô cứ tiếp tục như thế sẽ bị thương ở chân, vì vậy vội vàng chạy tới và khuyên can:
“Mợ chủ, hay là cô nghỉ ngơi một lát đi.”
“Không cần.”
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu và tiếp tục giữ chân đá.
Sau một giờ trút giận, cô đã bình tĩnh lại rất nhiều.
Cô phải kiểm tra xem những gì Đinh Uyển Du nói có đúng không.
Cô không thể chỉ vì người trong video là mẹ cô và mấy lời nhảm nhí của Đinh Uyển Du mà đã tin rằng tất cả những điều này là sự thật.
Cô không phải là con gái của một tên tội phạm cưỡng hiếp.
Không phải.
Nguyễn Trì Hạ như phát điên, càng đã liên tục vào bao cát. Đến cú đá cuối cùng, cô chợt ngồi xuống võ đài ôm mắt cá chân: “Ui da.”
Đau chết mất thôi.
Thấy vậy, huấn luyện viên võ thuật chạy tới, quỳ xuống: “Mợ chủ, cô không sao chứ?”