Cô thực sự tức giận.
Nhưng cô không nghĩ được nhiều, chỉ muốn giơ tay đánh Đường Thanh Nhã.
Tại sao khi đó cô lại xúc động như vậy?
Nguyễn Tri Hạ khẽ nâng tay phải mình lên, ánh mắt nhìn chằm chằm bàn tay đó bỗng bao phủ sự hoang mang và chút buồn bực.
Thời điểm Tư Mộ Hàn tiến vào, Nguyễn Tri Hạ vẫn nằm trên bàn.
Anh hờ hững liếc mắt nhìn cô một cái, rất rõ ràng, anh vẫn chưa hết giận.
Anh đi tới bưng cái bát lớn lên, không thèm để ý tới Nguyễn Tri Hạ sau đó liền xoay người đi về phía phòng bếp.
Nguyễn Tri Hạ nhìn theo bóng dáng của Tư Mộ Hàn, môi khẽ động, cô muốn nói gì đó, những cuối cùng lại chẳng nói thành lời.
Cô chán nản gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, biểu cảm có phần buồn bực phiền muộn.
Lúc sau.
Tư Mộ Hàn vẫn không đả động gì tới Nguyễn Tri Hạ, dường như coi cô như không khí.
Nguyễn Tri Hạ mím môi, trong lòng cảm thấy bất mãn vô cùng, nhưng vẫn bất chấp kiêu ngạo không chịu cúi đầu.
Nếu là trước kia, cô đã chạy tới lấy lòng Tư Mộ Hàn từ lâu rồi.
Nhưng hôm nay, cô không muốn phải cúi đầu.
Đặc biệt nguyên nhân lại là vì Đường Thanh Nhã, cô lại càng không muốn cúi đầu.
Trong lòng cô cảm thấy, bản thân cô không làm gì sai.
Nếu không phải Đường Thanh Nhã khiêu khích cô trước, cô cũng không đến mức làm loạn thành ra thế này.
Mặc dù nói vừa rồi đúng là cô làm loạn có chút không đúng.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyển bản thân tặng Đường Thanh Nhã ba cái bạt tai, trong lòng cô lại sảng khoái chết được.
Ai bảo cô ta tự tìm cách ăn đánh.
Không đánh không thể được.
Ngồi trong phòng ăn thật sự nhàm chán vô cùng.
Nguyễn Tri Hạ đứng dậy, nghĩ nhân lúc rảnh rỗi quay lại trường học một chuyến, nhân tiện đáp lễ Tư Mộ Hàn luôn, anh nổi giận không thèm để ý tới cô, vậy thì cô cũng không thèm để ý tới anh, xem ai giận dai hơn ai!
Nguyễn Tri Hạ lên lầu, thay quần áo.
Thời điểm thay quần áo, cô vô tình nhìn thoáng qua cổ tay bên trái, không biết một đường tơ màu đỏ xuất hiện từ khi nào, đường màu đỏ đó chỉ dài bằng ngón tay út, màu cũng rất nhạt, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhìn ra.
Xen lẫn với những mạch máu màu xanh tím, chúng đan xen với nhau, trông có chút khó coi.
Nguyễn Tri Hạ cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ hai ngày nữa sẽ tự hết.
Cô tìm một chiếc áo dài tay màu trắng khoác lên, cổ tay áo thuộc dạng tay áo bó, vừa đủ để che lấp.
Sau khi đổi quần áo xong xuôi, Nguyễn Tri Hạ đi xuống lầu.
Thời điểm chuẩn bị đi tới phía cửa ra vào, một giọng đàn ông trầm thấp đến cực điểm vang lên phía sau lưng cô: “Em đi đâu?”
Tư Mộ Hàn nhìn cô ăn mặc chỉnh tề như vậy, hàng lông mày đẹp của anh hơi nhíu chặt, không vui nhìn cô.
Nguyễn Tri Hạ nhìn nét mặt vô cảm kia của Tư Mộ Hàn, hừ hừ, không muốn nói chuyện với anh.
Nhưng vẫn đáp lại một câu: “Em tới trường học.”
Dứt lời, cô ngồi xổm xuống, thay giày.
Tư Mộ Hàn đi tới, đứng phía sau cô, nhìn cô đổi giày, hạ quyết tâm đi ra khỏi cửa, ánh mắt anh lại càng thâm sâu hơn.
Anh cũng không muốn để cô ra ngoài trút giận, vì sợ cô sẽ nghe được chuyện gì đó liên quan đến em trai, nhưng nếu không cho cô ra ngoài, lại sợ cô phát hiện ra gì đó.
Vậy nên anh chỉ đơn giản đưa ra lời đề nghị: “Anh đưa em đi.”
Nguyễn Tri Hạ đeo giày xong, nhìn anh một cái, từ chối: “Không cần, em sẽ tự lái xe.”
Thân phận của anh không thích hợp để đưa cô tới trường học.
“Không được. Phải để anh đưa em đi.”
Tư Mộ Hàn không chấp nhận lời từ chối của cô.
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh, chắc khoảng mười mấy giây gì đó, cô ừm một câu.
Sau đó không nói thêm gì nữa.
Vì thế, hai người cứ đi ra khỏi cửa như vậy, bầu không khí có chút cứng ngắc.
Dọc đường đi.
Nguyễn Tri Hạ chẳng mở miệng nói bất cứ điều gì với Tư Mộ Hàn.
Cô thản nhiên nhìn phong cảnh bên đường qua cửa sổ, hạ quyết tâm, nhất định không chịu cúi đầu trước Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn ngồi trên ghế lái xe, nhìn Nguyễn Tri Hạ im lặng không chịu hé răng nói nửa lời, cảm thấy không thích ứng nổi.
Anh không phải kiểu người sẽ chủ động đi tìm người khác bắt chuyện.
Bình thường đều là Nguyễn Tri Hạ thao thao bất tuyệt nói hết chuyện này tới chuyện kia với anh, chủ yếu là anh nghe cô nói.
Lúc này không khí yên lặng như vậy khiến anh cảm thấy có chút không quen.
Miệng anh giật giật, định mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không biết phải nói cái gì.
Thật lòng anh chỉ muốn làm lơ cô một chút, để cô tự suy nghĩ lại, nhưng quá rõ ràng rồi, cô chẳng có vẻ gì là sẽ suy ngẫm lại hành vi của mình…
Thậm chí, còn quay ra giận ngược anh, chẳng thèm để tâm gì tới anh.
Tư Mộ Hàn phiền muộn muốn chết, thở dài một hơi, nổi giận với Nguyễn Tri Hạ, đúng là một nước đi bế tắc.
Tới trường học.
Nguyễn Tri Hạ thẳng thắn đề nghị Tư Mộ Hàn dừng xe tại quảng trường đối diện trường học, để cô tự xuống xe rồi đi vào trong.
Lúc xuống xe, Tư Mộ Hàn gọi cô lại: “Hạ Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn lại, đối diện với anh bằng nét mặt hờ hững, im lặng không nói gì, dường như là đang đợi anh lên tiếng.
Tư Mộ Hàn nhìn biểu cảm lạnh nhạt của cô, ánh mắt chợt lóe: “Lát nữa anh sẽ tới đón em. Đừng đi lung tung.”
Nguyễn Tri Hạ đáp lại bằng thái độ siêu lạnh nhạt, ừm một tiếng.
Rồi xoay người đi về phía cổng lớn trường học.
Tư Mộ Hàn ngồi trên xe, nhìn theo bóng dáng Nguyễn Tri Hạ rời đi, chỉ biết bất lực lắc đầu.
Anh nhận ra, một Nguyễn Tri Hạ giận dỗi không chịu hé răng nói nửa lời thật sự khiến người ta không thể thích ứng nổi, đồng thời cũng khiến anh bất lực muốn chết.
Bởi vì không thể nói chuyện với cô như vậy, nên anh cũng không biết phải dỗ dành cô thế nào.
……
“Đồ ngu ngốc xấu xa!”
Nguyễn Tri Hạ vừa đi về phía trường học, vừa lẩm bẩm chửi thầm.
“Tư Mộ hàn là cái đồ ngu ngốc xấu xa!”
Đang đi, đột nhiên trước mặt bỗng xuất hiện một bức tường bằng thịt…
Nguyễn Tri Hạ sững sờ, nhìn bức tường bằng thịt vừa xuất hiện trước mặt mình, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, sau khi thấy rõ khuôn mặt người vừa mới tới, cô giật mình há miệng thở dốc.
“Đàn anh?”
Không biết có phải do cô gặp ảo giác không mà giờ phút này, cô lại cảm thấy Lạc Tuấn Thần đang nhìn mình bằng vẻ mặt thâm tình, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Khiến trong lòng cô bỗng dấy lên cảm giác kinh hãi.
Lạc Tuấn Thần cụp mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ, trong lòng cảm xúc đan xen lẫn lộn.
Có vui mừng, có thương cảm, có đau lòng, tóm lại là có đủ loại tâm trạng đan xen trộn lẫn nhau, khiến anh ấy cảm thấy có hơi khó biểu đạt ra ngoài.
Anh ấy khó khăn duỗi tay ôm Nguyễn Tri hạ, dùng sức ôm chặt cô vào lòng, nét mặt lộ rõ vẻ thâm tình, chân thành nói:
“Hạ Hạ, anh đã biết hết rồi, em cũng đừng đau lòng quá, em còn có anh.”
Thật tốt quá.
Cuối cùng cô cũng chịu xuất hiện rồi.
Khi anh ấy nhìn thấy tin tức Tư Mộ Hàn bị bệnh chết, anh ấy đã phát điên lên rồi chạy đi tìm cô.
Nhưng cô lại như hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Cũng may, cuối cùng thì hôm nay anh ấy đã nhìn thấy cô rồi.
Mà Nguyễn Tri Hạ - người bất ngờ được anh ấy ôm chỉ biết bày ra vẻ mặt chấm hỏi.
“Đàn anh, anh đang nói cái gì vậy?”
Nguyễn Tri Hạ duỗi tay đẩy Lạc Tuấn Thần ra, nhưng vì anh ấy dùng sức ôm quá chặt, nên cô có chút bất lực.
“Anh có thể buông em ra trước đã được không, em thấy khó thở.”
Lạc Tuấn Thần vội vàng buông lỏng cô ra, cụp mắt, tiếp tục nhìn cô bằng nét mặt thâm tình ấy.
“Hạ Hạ, giờ Tư Mộ Hàn đã không còn nữa, nhưng em vẫn còn có anh, anh sẽ luôn ở bên cạnh chăm sóc em.”
Mà Nguyễn Tri Hạ vừa mới được trả tự do suýt chút nữa lăn đùng…
Cái đề tài kiểu này, bao giờ mới có thể trôi qua đây?
Giải thích nhiều, cô sẽ không tránh khỏi việc cảm thấy chột dạ.
Nguyễn Tri Hạ đứng ở đó, chỉ biết bất lực nhìn Lạc Tuấn Thần: “Đàn anh, em không sao hết.”
Nhưng Lạc Tuấn Thần căn bản là không chịu tin, nhìn cô bằng đôi mắt tình thâm như biển.
Ánh mắt nóng rực đến nỗi như muốn hòa tan cô.
“Hạ Hạ, em quên anh ta đi. Kết hôn với anh, anh bảo đảm sẽ đối xử với em tốt hơn Tư Mộ hàn.”
Nguyễn Tri hạ nghe xong lời này, trên trán bỗng xuất hiện ba đường ngang, cô có chút xấu hổ.
“Cái này thì, đàn anh à, em…”