Cô không khỏi trừng mắt nhìn anh.
"Cười cái gì vậy? Người ta rất nghiêm túc đó."
Tư Mộ Hàn nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc của cô, nói: "Anh cười cô gái nhỏ của mình biết bảo vệ người đàn ông của mình."
Nguyễn Tri Hạ đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Vậy anh là người đàn ông của em, anh luôn phải bảo vệ em đúng không?"
Không hiểu vì lý do gì, khi nghe từ miệng Tư Mộ Hàn hai chữ "cô gái nhỏ", cô cảm thấy xấu hổ không thể giải thích được.
Đúng là cái xưng hô khiến người ta xấu hổ.
So với vợ, cô gái nhỏ gì đó càng khiến cô cảm thấy lãng mạng hơn.
Tư Mộ Hàn thực sự rất vui, anh chỉ cảm thấy một nguồn ngọt ngào lan tràn trong lồng ngực khiến trái tim anh như muốn vỡ tan.
Anh ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng.
Nguyễn Tri Hạ tựa đầu vào ngực Tư Mộ Hàn và lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Niềm hạnh phúc lan tỏa trong tim.
Cô nhếch khóe miệng.
Cái gọi là hạnh phúc, cũng chỉ như thế này mà thôi.
Tư Tấn Trạch trở lại bệnh viện với khuôn mặt xám xịt.
Trong lòng Đinh Kha có linh cảm không lành khi thấy ông ta cúi đầu đi tới.
Bà ta hỏi: “Tấn Trạch, Tư Mộ Hàn có đồng ý không?"
Tư Tấn Trạch nâng mắt, trong đôi mắt mờ mịt tràn đầy tuyệt vọng.
Ông ta lắc đầu, đôi mắt càng thêm ướt: “Tiểu Kha, Mộ Hàn cũng không cứu được Gia Lạc."
Định Khu kinh ngạc nhìn ông ta: “Ý ông là gì? Ngay cả Tư Mộ Hàn cũng không cứu được Gia Lạc ư? Chẳng lẽ nó vẫn không đồng ý?"
Tư Tấn Trạch ngồi xuống băng ghế trên hành lang, ông ta cúi đầu nói: "Không phải không đồng ý, mà là không tương thích."
"Không..."
Đinh Kha kích động hét lên: “Sao có thể không tương thích, bọn họ là anh em ruột mà!"
Nếu Tư Mộ Hàn còn không tương thích thì bọn họ tìm ở đầu ra người có tủy tương thích với Gia Lạc đây?
Đinh Kha chỉ cảm thấy bầu trời như sụp xuống, trước mắt tối sầm lại.
"Tiểu Kha, chúng ta đã cố gắng hết sức"
Tư Tấn Trạch ôm trán khóc thầm.
Đôi mắt Đinh Kha rưng rưng như pha lê, bà ta cắn chặt môi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Bà ta đang cố nhịn để nước mắt không chảy xuống.
"Không thể nào, chắc là Tư Mộ Hàn không muốn cửu Gia Lạc nên mới nói không tương thích mà thôi."
Đinh Kha bất đắc dĩ nói: "Tấn Trạch, ông có thể đi cầu xin nó một lần nữa không?"
Tư Tấn Trạch hơi ngẩng đầu lên nhìn Đinh Kha với đôi mắt đỏ hoe, không biết ông ta đang nghĩ gì.
Ở cửa phòng bệnh, Tư Gia Lạc nghiêng người ra nhìn ba mẹ và ngây ngô hỏi: "Ba, mẹ, có chuyện gì sao?"
Đinh Kha nhìn thấy Tư Gia Lạc thì lập tức vươn tay lau nước mắt rồi cười nói: "Gia Lạc, sao con lại đi ra? Mẹ bảo con nằm yên trên giường cơ mà?"
Bà ta bước đến và ôm lấy Tư Gia Lạc.
Tư Gia Lạc quàng tay qua cổ Đinh Kha, giọng tỉnh bơ nói: "Con đã nghe thấy ba và mẹ nhắc tới anh trai."
"Anh trai nào?"
Đinh Kha hỏi.
Tư Gia Lạc nghiêng đầu nói: "Là anh trai mà mẹ nói đó, anh trai đến thăm Lạc Lạc và mang kẹo cho Lạc Lạc."
"Anh trai nói sẽ chữa khỏi cho Lạc Lạc."
Nghe Tư Gia Lạc nói, Đinh Kha phức tạp nhìn Tư Tấn Trạch.
Tư Tấn Trạch cũng choáng váng.
Rõ ràng, bọn họ không ngờ rằng Tư Mộ Hàn sẽ đến gặp Tư Gia Lạc.
Còn nói sẽ chữa khỏi cho Tư Gia Lạc.
Vậy nên thật sự không phải là Tư Mộ Hàn không muốn cứu sao?
Nghĩ đến khả năng này, Đinh Kha lập tức rơi lệ.
Tư Tấn Trạch đứng dậy, ôm hai mẹ con vào lòng nghẹn ngào nói: "Nhất định sẽ có cơ hội, Tiểu Kha, đừng khóc."
Đinh Kha không trả lời.
Bà ta chỉ biết gục đầu vào vai Tư Tấn Trạch và bật khóc.
Nơi khác.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn và hỏi: “Tư Mộ Hàn, thật sự không có cách nào để tìm được tủy tương thích cho Gia Lạc sao?"