Làn da trắng sứ của người phụ nữ càng trở nên trắng sáng hơn trên nền váy màu lam đậm.
Mái tóc dài ngang lưng xõa sau lưng mềm mại như thác nước, khiến cô trông đẹp lạ thường.
Tư Mộ Hàn chết lặng, anh bị mê hoặc bởi cảnh tượng này.
Anh nhìn Nguyễn Tri Hạ trước cửa sổ kiểu Pháp đầy kinh ngạc, nhìn cô mang trên người hàng ngàn vì sao, cả người như được bao bọc trong bầu trời đầy sao chói lọi, đẹp đến mức người ta không dám chạm vào vì sợ vô tình bị phá vỡ vẻ đẹp tột cùng này.
"Có đẹp không?"
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên hỏi Tư Mộ Hàn.
Thực ra cô vẫn rất tự tin về thiết kế của mình, nhưng bị Tư Mộ Hàn nhìn chằm chằm như thế này, cô có hơi lo lắng.
Tư Mộ Hàn không nói, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào cô.
Tư Mộ Hàn thật sự hận mình lúc này không thể đứng lên, nếu không anh nhất định sẽ chạy đến bên cô và trao cho cô một nụ hôn.
Cô gái này luôn có thể khiến anh ngạc nhiên.
Ở trong lĩnh vực thiết kế này cô rất có thiên phú.
E rằng bộ váy này của cô có thể sánh ngang với các nhà thiết kế nổi tiếng.
Thấy Tư Mộ Hàn im lặng nhìn cô, Nguyễn Tri Hạ càng thêm căng thẳng, cô hỏi lại: "Sao vậy? Không đẹp sao?"
Không phải chứ?
Cô thiết kế theo kích thước của riêng mình, theo lý mà nói, sẽ không quá xấu có phải không?
Tay nghề của cô không tệ đến mức đó chứ?
Những người đàn ông này sao lại không nói một lời vậy?
Đẹp hay không đẹp cứ nói thẳng ra là được.
Tư Mộ Hàn lặng lẽ lấy điện thoại trong túi ra và chụp cho Nguyễn Tri Hạ một tấm.
Không trả lời câu hỏi của cô.
Có lẽ vì quá đẹp nên anh không biết phải trả lời như thế nào với Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ lập tức tức giận khi thấy Tư Mộ Hàn không trả lời câu hỏi mà cầm điện thoại chụp ảnh cô.
Cô bĩu môi nhấc váy đi về phía Tư Mộ Hàn.
Đương nhiên.
Tư Mộ Hàn có vẻ không hài lòng với hành vi của cô, lớn tiếng ngăn cố lạ: "Đừng nhúc nhích, đứng yên."
Anh vẫn còn chưa chụp xong mà?
"..." Nguyễn Tri Hạ càng tức giận.
Người gì vậy?
Bảo cố không động thì cô sẽ không động sao?
Thật đáng ghét.
Nguyễn Tri Hạ cố tình làm trái lời anh, cứ di chuyển lung tung không cho Tư Mộ Hàn chụp.
Tư Mộ Hàn đang chụp ảnh thì thấy cô di chuyển xung quanh khiến anh không thể chụp được bức ảnh xinh đẹp của cô.
Anh cau mày nói: "Ngoan, đứng yên cho anh chụp cho đẹp."
Không biết có phải thanh âm của Tư Mộ Hàn quả chân thành hay không mà lại có ma lực khó giải thích được khiến cho Nguyễn Tri Hạ ngoan ngoãn đứng yên, không nhúc nhích.
Thở phào nhẹ nhõm, Tư Mộ Hàn chụp gần một trăm bức ảnh của Nguyễn Tri Hạ, sau đó mới đặt điện thoại xuống một cách hài lòng.
Đôi mắt đen láy nhìn Nguyễn Tri Hạ như thể anh sắp làm cô tan chảy, sau đó hào phóng khen ngợi cô: "Đẹp lắm."
Thật là xinh đẹp khiến anh không thể chờ đợi được để ôm cô vào lòng rồi tùy ý trêu chọc cô.
Thật tiếc khi anh chỉ có thể nghĩ nhưng không thể thực hiện nó.
"Thật sao?"
Nguyễn Tri Hạ đỏ mặt xấu hổ, trong lòng có chút ngọt ngào.
Tư Mộ Hàn gật đầu: "Ừm."
Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Nguyễn Tri Hạ, lòng anh hơi ngứa ngáy khó giải thích.
Anh thực sự muốn...
Nhưng nhìn hai chân ngồi trên xe lăn, trong mắt anh lóe lên vẻ bất lực, thật đáng tiếc hiện tại anh không thể làm gì được.
Tư Mộ Hàn cảm thấy cay đắng.
Thực sự muốn rút da người đứng sau việc hại anh thành như vậy.
Nhưng...
Hiện tại không được, không có nghĩa là về sau cũng không được.
Chờ cho đến khi mọi việc được giải quyết.
Vào lúc đó, anh phải để người phụ nữ này mặc chiếc váy này, và sau đó...
Như thể nghĩ đến một cảnh vui vẻ nào đó, khóe miệng Tư Mộ Hàn không khỏi nhếch lên.
Tâm trạng vui vẻ khiến anh đưa tay về phía Nguyễn Tri Hạ: "Lại đây."
Nguyễn Tri Hạ mặt đỏ bừng, cầm váy chậm rãi đi tới.
Tư Mộ Hàn ôm cô vào lòng, vuốt ve bờ vai tròn trịa của cô, trầm giọng nói: "Đây là tác phẩm mà em mang đến tham dự cuộc thi sao?"
Anh tưởng tượng nếu một ngày cô mặc áo cưới do cô tự thiết kế, sau đó gả cho anh, cảnh tượng lúc đó nhất định sẽ rất đẹp.
Tay nghề thiết kế của cô quá xuất sắc, chiếc váy cưới của cô làm chắc chắn sẽ rất đẹp.
Nghĩ đến chiếc váy cưới, Tư Mộ Hàn không khỏi nghĩ đến đám cưới đơn giản lần trước của họ.
Anh cảm thấy rất có lỗi với cô.
Hôn lễ lần trước là vì anh không tình nguyện, thật ra anh vẫn không tham dự, để một mình cô hoàn thành buổi lễ.
Nếu đã cưới cô, nhất định phải tổ chức một đám cưới hoành tráng cho cô.
Nhưng hiện tại không phải là thời điểm tốt.
Chờ mọi chuyện kết thúc, anh sẽ cố gắng bù đắp cho cô.
"Um."
Nguyễn Tri Hạ ngoan ngoãn ngồi trên đùi Tư Mộ Hàn, nhưng vì tay của Tư Mộ Hàn hết lần này đến lần khác chạm vào bờ vai mịn màng của cô nên cô rất khó chịu.
Quan trọng hơn là những đầu ngón tay của Tư Mộ Hàn xoa nắn vai cô khiến cô run rẩy mỗi khi anh chạm vào.
Cô vô thức hất tay Tư Mộ Hàn ra, chán ghét nói: "Ngứa quá."
Nhất thời có hơi thở nóng hổi phả ra từ xương quai xanh, ngứa ngáy, tê dại khiến cả người cô nổi hết cả da gà.
Nguyễn Tri Hạ đẩy đầu Tư Mộ Hàn, không chịu để anh hôn: "Đừng làm phiền em nữa, ngày mai em còn phải tham gia cuộc thi."
Lần trước anh đã để lại dấu vết trên cổ có khiến cô bị An An trêu chọc trong một thời gian dài.
Lần này không thể để anh làm loạn được nữa.
Ngày mai cô còn phải đi trên bục chữ T đó.
"Ngoan, anh chỉ hôn nhẹ thôi."
Tư Mộ Hàn không muốn làm loạn nhưng anh không thể kìm được mình.
Haiz.
"Không được hôn!"