Tình bạn này đến đây thôi!
“An An, tớ nghĩ chúng mình không thể vui vẻ làm bạn được nữa rồi.”
Nguyễn Tri Hạ nói như kiểu đời không còn gì luyến tiếc.
“Ấy đừng đừng đừng! Hạ Hạ ơi cậu phải hiểu là tớ vẫn rất rất yêu cậu mà.”
La An An như chân chó ôm eo Nguyễn Tri Hạ, ngước đôi mắt vô tội nhìn cô chớp chớp.
“Xéo đi!”
Nguyễn Tri Hạ tức giận lườm cô ấy một cái.
Buổi tối trở về Đế Uyển, nhìn thấy chiếc xe Maybach quen thuộc kia, trong lòng Nguyễn Tri Hạ liền lạnh lẽo.
Có hối hận hồi sáng đã làm Tư Mộ Hàn mất hết mặt mũi.
Má nó, cô còn có chuyện muốn cầu cạnh anh mà!
Đó là ông lớn của cô đó!
Sao cô lại có thể làm ông lớn mất mặt chứ?
Bây giờ cô hối hận có kịp nữa không?
Nguyễn Tri Hạ cắn chặt quai hàm, sau đó làm tư thế tay động viên cho chính mình.
Cuối cùng cô trưng bộ mặt nịnh nọt đi về phía phòng ngủ của Tư Mộ Hàn.
Cô mang theo trái tim xao động bất an, sầu khổ phiền muộn đến phòng ngủ của Tư Mộ Hàn.
Cô đứng bên ngoài cửa phòng ngủ, hít sâu một hơi rồi giơ tay ra gõ cửa: “Tư Mộ Hàn, anh có bên trong không?”
Không có ai trả lời.
Nguyễn Tri Hạ nhíu mày, lại gõ cửa một lần nữa, lại hỏi: “Tư Mộ Hàn, anh có ở đó không
vậy?”
Khoảng chừng một phút sau, cô nói tiếp: “Tôi vào nha?”
Vẫn không có ai trả lời.
Nguyễn Tri Hạ chỉ đành tự mình đi vào, sảnh phòng không có ai, trong phòng ngủ cũng không thấy người.
Thế là cô lại tiếp tục đi về hướng phòng sách.
Cô vừa định mở cửa thì cửa đã được ai đó mở ra rồi.
Quan Diêm bước ra từ bên trong, dùng ánh mắt hơi phức tạp nhìn cô một cái rồi hỏi: “Cô chủ, cô tìm cậu chủ à?”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu: “Anh ấy ở bên trong à?”
“Vâng”
Quan Diêm bước hẳn ra, nhường lối đi cho cô.
Cô nhìn vào bên trong, mơ hồ nhìn thấy có bóng người ở trước bàn sách, cô cười nói với Quan Diêm: “Tôi tìm cậu chủ của anh có chút việc, anh có thể tránh mặt một chút không?”
Quan Diêm gật đầu rồi xoay người đi.
Nguyễn Tri Hạ bước vào phòng, tiện tay đóng luôn cửa lại.
Nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trước cửa sổ sát đất ngắm phong cảnh ban đêm ở bên ngoài, trong lòng cô rất thấp thỏm.
“Tư Mộ Hàm, à thì, tôi...”