Dường như cảm nhận được hơi thở quen thuộc từ trên người của người đàn ông kia, Nguyễn Tri Hạ lập tức giống như một quả bóng bị xì hơi, xụi lơ trong ngực của người đàn ông.
Tay của cô siết thật chặt cổ áo của người đàn ông, thân thể nhịn không được mà run rẩy.
Tư Mộ Hàn cảm nhận được sự sợ hãi của cô gái trong ngực mình, đôi mắt sâu thẳm kia dần bị sự lạnh lẽo che kín.
Cởi áo khoác ra, choàng lên người của người phụ nữ, anh ôm cô, xoay người lại.
"Cậu... cậu Hàn.."
Tên đội trưởng của phân đội nhỏ kia bị dọa đến mức hai chân run rẩy, không biết nên kết thúc như thế nào mới tốt.
Chuyện này, lớn rồi.
>
"Quan Diêm, ngày mai, tôi muốn nhìn thấy trụ sở đồn cảnh sát của thành phố Hàng Châu này bị thanh tẩy hết!"
Một câu nói của Tư Mộ Hàn đã quyết định sống chết của người ở trong đồn cảnh sát này.
"Vâng." Dưới đáy mắt của Quan Diêm xẹt qua một tia lạnh như băng.
Mà tên đội trưởng của phân đội nhỏ kia nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, trực tiếp ngồi liệt trên mặt đất, miệng hơi hé ra, một lúc lâu không khép lại được.
Xong đời rồi.
Tương lai của anh ta, trong vòng một đêm, đã bị hủy sạch sẽ rồi.
Tư Mộ Hàn ôm người phụ nữ trong ngực, gương mặt lạnh lùng rời khỏi đồn cảnh sát.
Bên ngoài một màu đen kịt, nhưng mà khuôn mặt của Tư Mộ Hàn còn đen hơn cả sắc trời.
Quan Diêm đi theo phía sau, toàn bộ hành trình đều cúi đầu, trái tim vẫn luôn bị treo lên, không dám nhìn đồng nhìn tây.
Mặc dù cả tuần lễ này cậu chủ không hề để ý đến chuyện của cô Nguyễn.
Nhưng cậu ta biết, cậu chủ phải vệ sĩ âm thầm đi theo bảo vệ cô Nguyễn.
Cũng bởi vì vậy cậu ta mới biết chuyện cô Nguyễn bị đồn cảnh sát tạm giam.
Xem ra, thái độ của cậu chủ với cô Nguyễn, thật sự rất khác biệt.
Cũng không biết đây là chuyện xấu hay là chuyện tốt nữa.
Chiếc xe nhanh chóng chạy bằng băng trên con đường.
Nguyễn Tri Hạ ngồi đối diện với người đàn ông, mặc áo khoác màu đen của người đàn ông.
Bụng còn hơi đau đau.
Nhưng cảm xúc của cô đã ổn định lại.