Đợi anh rửa sạch mùi của người phụ nữ kia để lại trên người mình, anh sẽ sạch sẽ trở lại.
Cô sẽ không chê anh nữa.
Anh tự ti nghĩ.
Nguyễn Tri Hạ ngẩn người.
Bên tại không ngừng vẳng lại lời anh vừa nói.
“Đừng ôm anh, anh bẩn lắm”
“Hạ Hạ, em đợi đi, đợi anh sạch sẽ rồi thì anh sẽ không bẩn nữa.”
Nguyễn Tri Hạ cảm giác như đang có vô số con dao đang cắt tim cô.
Lời nói lúc vô thức của cô lại làm anh tổn thương như vậy.
Anh là một người kiêu ngạo thế nào.
Mà lúc này lại bất lực không khác gì một đứa trẻ, không dám nhìn cô, để mặc dòng nước lạnh lẽo dội vào người, vào mặt, tóc tại.
Cả người ướt nhẹp.
Môi anh cũng bị lạnh tím tái.
Nhưng anh lại vẫn như không có gì mà đẩy cô ra, nói mình dơ bẩn, không cho cô ôm anh.
Chỉ vì một câu chế anh bẩn của cô, mà anh lại tự ti như vậy.
Cô đã làm gì vậy?
Đây là người đàn ông của cô mà.
Sao cô lại nói ra những lời quá đáng như thể để tổn thương anh?
Nguyễn Tri Hạ lúc này rất hối hận vì những gì mình đã nói, tổn thương người đàn ông một lòng một dạ yêu mình.
Cô chạy xộc lên lần nữa, ôm chặt lấy anh.
“Tư Mộ Hàn, xin lỗi.”
“Xin lỗi. Em không cố ý nói anh như vậy.”
“Em chỉ là tức giận quá thôi.”
“Tư Mộ Hàn, anh không bẩn.”
Tư Mộ Hàn đẩy cô ra, trong mắt chỉ toàn ảm đạm.
“Hạ Hạ, đừng qua đây, em sẽ ướt mất.”
Mắt Nguyễn Tri Hạ lại mờ đi.
Đến lúc này rồi mà anh còn quan tâm có bị ướt.
Người đàn ông yêu cô như vậy sao có thể phản bội cô đây.
Cô không quan tâm gì nữa mà vòng tay qua cổ anh, nhón chân lên hôn vào môi anh.
Tư Mộ Hàn cứng đờ cả người.
Anh cứ cụp mắt như vậy mà nhìn Nguyễn Tri Hạ đang hôn anh bất chấp.
Trong mắt là sự ưu buồn và thâm tình.
Anh không thể nào thản nhiên đẩy cô ra được nữa.
Anh ôm cô dời sang chỗ khác, lấy lưng mình chắn nước đang phun.
Khoác chiếc áo vest ra sau gáy cô, tay còn lại kéo chiếc áo lên che đầu cô lại.
Hôn điên cuồng đáp trả lại.
Hạ Hạ, tim anh đau lắm.
Em có biết không.
Hạ Hạ, chúng ta không phải anh em họ, đúng chứ?
Nhưng tim Tư Mộ Hàn rất đau.
Anh không biết trút ra ở đâu.
Chỉ có thể dùng men rượu để làm tê liệt mình.
Nếu không phải uống rượu.
Có lẽ anh không dám hôn cô thế này.
Anh sợ lắm...
Sợ mình tội nghiệt nặng nề, sợ mình cho dù đã biết quan hệ huyết thống giữa hai người, nhưng vẫn không chịu tha cho cô.
Cô đã trở thành một nhánh xương sườn của anh.
Muốn rút ra, sao mà dễ thế được?
Tư Mộ Hàn hôn Nguyễn Tri Hạ bất chấp, muốn cảm nhận rõ ràng anh đang có được cô.
Khao khát mình sẽ không mất đi cô.
Những lời của Mộc Quý Bạch cứ văng vẳng trong đầu, như một vòng tuần hoàn, nhắc nhở giữa họ có lẽ đang có khoảng cách không thể nào bước qua được.
Nhưng mái tóc ướt đẫm của Tư Mộ Hàn đang rũ xuống.
Ngọn tóc lấm tấm nước nhỏ xuống đôi lông mi cong dài của Nguyễn Tri Hạ.
Lạnh lẽo khiến cô run lên.
Vòi phun nước lại phun đến.
Nước phun ra như tiên nữ rải hoa vậy.
Tạo nên một cảnh tượng đẹp đẽ.
Dưới màn nước, đầu Nguyễn Tri Hạ bị áo khoác che lại, Tư Mộ Hàn đang hôn cô quên mình.
Hai người không màng gì mà hôn nhau nhiệt tình dưới màn nước.
Như thế muốn hoà tan vào đối phương, mãi không rời như hình với bóng.