Thời điểm Tư Mộ Hàn cảm thấy lòng bàn chân truyền đến cơn đau, anh lập tức nhấc chân lên, mặc dù vết đâm không sâu nhưng máu vẫn tràn ra vô cùng dữ dội.
Nhìn lòng bàn chân người đàn ông phủ đầy máu, Nguyễn Tri Hạ đau lòng đến mức nước mắt chảy đầm đìa.
Nguyễn Tri Hạ giữ chặt tay người đàn ông, rũ mắt nhìn lòng bàn chân anh phủ đầy máu đỏ, tức khắc nước mắt lại trào ra.
Nhìn bốn phía xung quanh Tư Mộ Hàn đều là những mảnh vỡ thủy tinh, mà anh lại đi chân trần, Nguyễn Tri Hạ vừa tức vừa lo nói: “Tư Mộ Hàn, không phải em đã nói anh đừng giẫm sao! Sao anh lại không nghe lời hả!”
“Còn nữa, ai bảo anh không mang giày vào thế này!”
Tư Mộ Hàn không để ý đến cơn đau truyền đến từ lòng bàn chân.
Ngược lại, khi Nguyễn Tri Hạ đang nói chuyện, anh xoay người dùng sức ôm lấy cô, mở miệng: “Hạ Hạ, em đi đâu thế?”
Nguyễn Tri Hạ bị người đàn ông ôm, mặt cô vùi trong lồng ngực anh, cô giãy giụa một chút, nhưng lại càng khiến anh dùng sức ôm chặt cô hơn.
Cô đành bất lực nói một câu: “Em không đi đâu hết, em chỉ mới vào phòng tắm rửa một cái thôi mà.”
Không nhận được sự hồi đáp của người phụ nữ, Tư Mộ Hàn có hơi sốt ruột, anh vội vã hỏi lại: “Hạ Hạ, sao em không nói gì hết vậy?”
“Em đâu có không nói gì chứ, rõ ràng là em đang.”
Nguyễn Tri Hạ nói nói, đột nhiên cô như ý thức được cái gì đó, cô bất ngờ ngửa đầu nhìn về phía người đàn ông.
Trong lòng bắt đầu truyền đến cơn run rẩy.
Cô thử mở miệng hô: “Tư Mộ Hàn?”
Người đàn ông không có bất kỳ phản ứng nào, dường như là không nghe thấy.
“Hạ Hạ? Sao em lại không nói gì thế?”
Tư Mộ Hàn cau mày, rũ mắt nhìn cô gái nhỏ trong lồng ngực mình.
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy lời này của Tư Mộ Hàn, sau đó lại bắt gặp đôi mắt lẳng lặng như nước không chút dao động của anh, nước mắt cứ như vậy mà trào ra nơi khóe mắt, rồi lăn dài.
Thảo nào khi nãy lúc cô ở trong toilet đáp lại anh, anh không nghe được.
Thảo nào vừa nãy cô đã lên tiếng nhắc nhở anh, anh không nghe.
Hóa ra là...
Anh không nghe thấy...
Nguyễn Tri Hạ khó chịu ôm lấy người đàn ông, cô cầm tay anh lên, ngón tay nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay anh vẽ vài đường nét: Miệng đau, không thể nói chuyện.
Tư Mộ Hàn có hơi cứng đờ khua tay múa chân lặp lại động tác của cô, miệng nói: “Hạ Hạ, em nói là miệng em đau, nên không thể mở miệng nói chuyện được sao?”
Nguyễn Tri Hạ ấn ấn vào lòng bàn tay anh, biểu thị ý cố gật đầu.
Tư Mộ Hàn đau lòng giơ tay chạm lên mặt cô, nói: “Đã uống thuốc chưa? Sao đang yên đang lành như vậy lại đau miệng được?”
Tư Mộ Hàn dường như không nhận ra lỗ tại mình đã có vấn đề.
Giống như anh thật sự tin vào lý do thoái thác của Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh, hai mắt đẫm lệ, tiếp tục viết vào lòng bàn tay anh: Nhiệt miệng.
Tiếp theo, cô kéo anh quay lại phòng, ấn anh ngồi xuống giường.
Cô nhìn xung quanh một lượt xem trong phòng có hộp dụng cụ sơ cứu khẩn cấp không
Cũng may là khách sạn này đã chuẩn bị đầy đủ hết, cô nhìn thấy phía dưới tủ trên đầu giường một cái hộp sơ cứu y tế màu trắng có dán hình chữ thập.
Cô đứng dậy, thời điểm chuẩn bị đi tới lấy cái hộp sơ cứu thì đột nhiên, người đàn ông duỗi tay túm chặt lấy cổ tay cô, hỏi: “Hạ Hạ, em muốn đi đâu?”
Nguyễn Tri Hạ cúi người, khua tay múa chân trong lòng bàn tay người đàn ông nói: Ngoan, em chỉ ở trong phòng thôi.”
Khua tay múa chân xong, cô nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, đi về phía đầu giường, ngồi xổm xuống lấy hòm thuốc.
Chỉ có mười mấy giây ngắn ngủn thôi, nhưng Tư Mộ Hàn cảm giác như cả một thế kỷ vừa trôi qua, và chuyện khiến anh càng không thể tưởng tượng được chính là, căn phòng này yên tĩnh quá mức.
Thính lực anh trước giờ không hề tồi, mặc dù Hạ Hạ không thể mở miệng nói chuyện được, nhưng không đến mức một chút động tĩnh anh cũng không thể nghe được.
Đột nhiên, Tư Mộ Hàn dường như đã ý thức được cái gì đó.
Khóe miệng anh nhếch lên đầy vẻ tự giễu.
Nguyễn Tri Hạ lấy hộp sơ cứu ra, vừa mở ra đã thấy bên trong có băng gạc y tế, kéo y tế, nước sát trùng, bột cầm máu và các dụng cụ sơ cứu cần thiết khác nữa.
Cô không kìm được thầm cảm thán, khách sạn năm sao có khác, chuẩn bị thật chu toàn.