Nếu Tư Mộ Hàn gấp rút muốn kết hôn với người khác như vậy, gấp rút mang người phụ nữ khác đến để làm xấu mặt cô như vậy.
Cô còn nhớ nhung gì nữa?
Cô chỉ khiến chân tình của mình đút cho chó ăn mà thôi!
Nguyễn Tri Hạ kéo La An An và sải bước đi.
Thấy vậy, Nguyễn Tử Nhu đắc ý hừ một tiếng.
"Mộ Hàn, chị, chị hình như rất tức giận đấy."
Nguyễn Tử Nhu nhìn Tư Mộ Hàn một cách điềm đạm đáng yêu, hy vọng rằng người đàn ông có thể an ủi cô ta.
Tuy nhiên, Tư Mộ Hàn chỉ lạnh lùng gật đầu, ồ một tiếng.
Không còn lời nào nữa.
Lúc này Nguyễn Tử Nhu cắn môi.
Nhìn Tư Mộ Hàn, trong mắt cô ta không khỏi lộ ra vẻ bất mãn.
Người đột nhiên nói muốn kết hôn với cô ta là anh.
Nhưng khi ở bên cạnh cô ta, lại bày ra vẻ lạnh như băng, lạnh lùng như một cái máy, hoàn toàn không có chút cảm xúc nào.
C C
Nhất là trước những lời ám chỉ cố ý hay vô tình của cô ta, anh vẫn không chút động lòng.
Điều này khiến cô ta rất phiền muộn, cảm thấy rất nhàm chán.
Ở cùng với một tảng băng lạnh giá như vậy, thật là chán.
Nhưng khi nghĩ mình sắp trở thành mợ chủ nhà họ Tư, còn có thể đối mặt với khuôn mặt xinh đẹp như vậy mỗi ngày, Nguyễn Tử Nhu nghĩ, nhàm chán thì cứ nhàm chán thôi.
Tốt hơn là khi cô ta chỉ có hai bàn tay trắng.
Mặc dù tính cách của Tư Mộ Hàn lạnh lùng hơn một chút, nhưng cô ta có thể chủ động hơn.
Cô ta tin rằng chẳng đến mấy ngày nữa, tảng băng lạnh giá cũng sẽ vì cô ta mà tan chảy.
"Hạ Hạ, thế này mà cậu cũng có thể nhịn à?"
La An An cũng tức giận.
Mắng suốt đường về.
Nguyễn Tri Hạ cười khổ.
Nếu là trước kia, cô có thể nhẫn nhịn được mới là lạ đó.
cướp đi người đàn ông của cô, cô còn không giết chết cô ta à.
Nhưng bây giờ.
Người đàn ông đó không còn thuộc về cô ta nữa.
Cô cũng không có quyền ngăn cản những người phụ nữ khác đến tranh giành
anh.
Huống chi, người đàn ông yêu cô sẽ không khiến cô trở thành một người đàn bà chanh chua.
Chỉ có thể nói là trước đây cô đã thực sự nhìn lầm Tư Mộ Hàn.
"Hạ Hạ, hay là chúng ta chơi les đi. Đàn ông gì đó, ngoại trừ làm cho chúng ta buồn bã thì chẳng có tác dụng gì."
La An An đột nhiên nói.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Là An An, thấy cô ấy cợt nhả như vậy, như thể đang che giấu điều gì đó.
Cô mím môi ôm lấy cô ấy: "An An, xin lỗi."
Nếu không phải vì cô, Đường Ngọc sẽ không...
La An An dường như biết cô xin lỗi vì điều gì, tức giận trừng mắt nhìn cô một cái: "Cậu đang nói cái gì vậy, không phải là chị em với nhau sao?"
Suy cho cùng, sự việc đó là nỗi đau trong lòng La An An.
Cô ấy không trách ai, huống hồ còn có thể trách ai chứ.
Haiz.
Không phải lỗi của ai cả, chỉ có thể nói là tai nạn quá đột ngột.
Khi cả hai cùng nhau trở về căn hộ của Đường Ngọc.
Một người phụ nữ đứng ngoài cửa căn hộ của Đường Ngọc.
Vốn dĩ La An An đang nói chuyện với Nguyễn Tri Hạ, nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ, sắc mặt của cô ấy phút chốc lạnh đi.
Người phụ nữ dường như cũng đã nhìn thấy họ, giẫm lên đôi giày cao gót nhọn mười phân bước tới đây.
Gần như không kịp phòng bị, người phụ nữ giơ tay tát La An An.
La An An che mặt, trừng mắt nhìn người phụ nữ.
Mà Nguyễn Tri Hạ có hơi sợ hãi.
Chờ khi cô hoàn hồn lại đã nghe thấy tiếng người phụ nữ lạnh lùng hét lên với La An An: "Đồ sao chổi mày, có phải nhất quyết khiến cho nhà họ Đường gà chó không yên thì mày mới chịu bằng lòng bỏ qua?"
"Ha ha..." La An An bỗng dưng bật cười, nhìn vào đôi mắt tràn đầy ánh sáng lạnh lẽo âm u của người phụ nữ: "Rốt cuộc là ai chia rẽ gia đình của Đường Ngọc hả? Bà còn mặt mũi nào mắng tôi?"
Đây là mẹ của cô ấy.
Ha ha...
Đồ sao chổi.
Lời bà ta nói có gì không đúng.
Cô ấy không phải là sao chổi sao?
Nếu không thì Đường Ngọc làm sao có thể...