Nắm đấm giáng xuống mà khiến nửa bên mặt của Mặc Thâm run rẩy.
Đồng thời khóe miệng còn rỉ máu.
Thập Lục đang đánh nhau với Quan Diêm chứng kiến cảnh tượng này thì nhất thời thất thanh: "Anh Bảy!"
"Bảy cái gì mà bảy! Mau tiếp chiêu đi!"
Quan Diêm dứt khoát đấm vào mặt Thập Lục.
Thập Lục vội vàng cúi người, né tránh đòn tấn công của Quan Diêm, tức giận nói: "Mấy người đúng là vô liêm sỉ, bắt nạt anh Bảy của tôi vừa mới bị thương."
Quan Diêm lạnh lùng nói: "Cậu chủ nhà tôi còn không nhìn thấy gì đấy."
Mặc Thâm không đánh lại cậu chủ nhà mình, còn không biết xấu hổ nói mình bị thương.
Anh ta còn chưa nói cậu chủ nhà mình còn không nhìn thấy gì đây.
Thua là thua, dù có ngụy biện cũng vô ích.
"Anh!"
Thập Lục tức giận phản công Quan Diêm.
Nhưng tiếc rằng võ công của cậu ta vẫn kém hơn Quan Diêm một chút.
Chẳng mấy chốc, cậu ta đã bị Quan Diêm bắt lại.
Còn bên Mặc Thâm.
Tư Mộ Hàn đã dùng hết sức lực của mình vào cú đấm này.
Khiến mặt của Mặc Thâm sưng tấy lên, thậm chí Mặc Thâm còn cảm thấy da mặt mình tê dại.
Có thể thấy cú đấm này mạnh đến cỡ nào.
Mặc Thâm nắm chặt viên kẹo trong tay, gương mặt cực kỳ điển trai kia tràn ngập vẻ hung ác đáng sợ.
Anh ta phun ra một ngụm máu nói: "Tư Mộ Hàn, nếu không phải vì tôi phân tâm thì anh cho rằng anh thật sự có thể chạm vào tôi ư?"
Mặc Thâm lạnh lùng nhìn Tư Mộ Hàn, đáy mắt không che giấu vẻ khinh bỉ.
Tư Mộ Hàn khinh thường chế nhạo: "Tôi thật sự không nhìn ra anh vẫn thất bại như vậy."
"Cho dù tôi không còn nhìn thấy gì thì anh cũng không địch lại tôi."
Tư Mộ Hàn vừa dứt lời, sắc mặt của Mặc Thâm càng trở nên khó coi.
Mặc Thâm hoàn toàn không muốn thừa nhận Tư Mộ Hàn giỏi võ đến cỡ nào.
Cho dù anh không nhìn thấy gì, vẫn có thể dây dưa với anh ta lâu như vậy, có thể nhìn thấy rất rõ ai là người mạnh hơn.
Hai người lại bắt đầu so tài, lúc bọn họ chuẩn bị bắt đầu trận đấu tiếp theo.
Thì một giọng nói mạnh mẽ uy nghiêm xuyên qua đám đông đứng ngoài cửa vọng vào phòng: "Tất cả dừng lại hết cho tôi!"
Mọi người đều quay đầu nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy một bóng người cao lớn đi vào, dưới sự hộ tống của Mộc Quý Bạch và hai vệ sĩ mặc đồ đen.
Mặc Thâm nhìn thấy người đi tới thì nhất thời cung kính cúi đầu chào hỏi: "Ba nuôi!"
Mục Thạc lạnh lùng nhìn Mặc Thâm, rồi quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn.
Ông ta cực kỳ áy náy nói: "Cậu Hàn, tôi rất xin lỗi về những hành động mà con trai tôi đã làm với vợ của cậu, khiến cậu bị xúc phạm."
"Cậu đừng lo, Mục mỗ sẽ dốc hết sức để tìm kiếm cứu vợ của cậu, mong cậu Hàn hãy dẫn người của mình về trước, chắc chắn tôi sẽ giải thích thỏa đáng với cậu."
Hình như Tư Mộ Hàn không có ý định cảm kích, anh đang định lên tiếng thì Mộc Quý Bạch bông bước tới, nắm lấy bả vai của Tư Mộ Hàn nói nhỏ:
"Cậu đừng manh động, nơi này không phải là Hàng Châu."
"Để mau chóng tìm thấy Hạ Hạ, cậu không được từ chối ý tốt của ông ta."
Tư Mộ Hàn nghe Mộc Quý Bạch nói thế thì cảm thấy trong lòng tức giận không có chỗ để phát tiết.
Nhưng anh không dám tùy tiện làm theo ý mình về chuyện của Nguyễn Tri Ha.
Thế là anh giữ im lặng.
Thấy Tư Mộ Hàn đã thỏa hiệp, Mộc Quý Bạch vội gật đầu nói với Mục Thạc: "Vậy thì làm phiền ông Mục rồi, hy vọng ông Mục có thể mau chóng tìm thấy Ha Ha."
"Mong cậu Mộc và cậu Hàn cứ yên tâm, Mục mỗ sẽ cố gắng hết sức để tìm kiếm cứu cô ấy."
Mục Thạc mang khí chất cao quý, uy nghiêm khiến người khác không thể xâm phạm.
Mặc dù ông ta nói chuyện rất khách sáo, nhưng giữa hai hàng lông mày lại toát lên phong thái của bậc vương giả khiến người khác không thể bỏ qua.
Tất nhiên Mộc Quý Bạch biết Mục Thạc là nhân vật lớn.