Dường như Nguyễn Tri Hạ ngủ một cách bất thường đã là hồi chuông cảnh báo đối với Tư Mộ Hàn, anh bước đến, nghiêng người gọi Nguyễn Tri Hạ.
"Hạ Hạ... em mau dậy đi."
Nguyễn Tri Hạ mơ màng mở mắt ra, ánh mắt hơi mông lung nhìn gương mặt điển trai đang gần trong gang tấc.
Cô vươn tay vòng qua cổ anh, rồi kéo anh xuống, hôn lên đôi môi mỏng của anh.
"Ngoan nào, đây là phần thưởng của anh, để em ngủ một lát nữa."
Bây giờ Nguyễn Tri Hạ vẫn chưa mở mắt hoàn toàn, mà chỉ mở hờ, đang từ từ nhắm lại.
Tư Mộ Hàn thấy Nguyễn Tri Hạ chuẩn bị ngủ tiếp thì bất đắc dĩ bế cô ngồi dậy.
"Hạ Hạ, em mau dậy đi rồi chúng ta đến bệnh viện khám thử."
Tư Mộ Hàn dịu dàng dỗ dành.
Nguyễn Tri Hạ lười biếng bĩu môi, vươn tay đẩy anh ra, không muốn anh bế cô ngồi dậy.
"Đừng mà, người ta vẫn muốn ngủ thêm một lát."
Cô thật sự rất buồn ngủ.
"Hạ Hạ."
Hiếm khi Tư Mộ Hàn nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ nũng nịu lười biếng, giọng nói mềm mại, cực kỳ trêu ngươi như này.
Nguyễn Tri Hạ mở hé mắt, nhìn gương mặt điển trai như điêu khắc của người đàn ông, đáng thương bĩu môi.
"Ông xã, anh để người ta ngủ thêm một lát đi mà..."
Đáy mắt của cô như ẩn chứa ánh sao, khi nói chuyện, cô liên tục chớp mắt, trông cực kỳ quyến rũ.
Tư Mộ Hàn nhìn thấy đôi mắt đáng thương vô tội như chú nai con của cô thì thật sự phục cô rồi.
Anh bế cô ngồi dậy, bất đắc dĩ nói:
"Được rồi, em cứ ngủ tiếp đi, anh sẽ bế em đi rửa mặt."
Nguyễn Tri Hạ nhất thời cau mày, hơi không cam tâm tình nguyện, nhưng Tư Mộ Hàn không hề có ý định cho cô cơ hội để từ chối, mà bế thẳng cô vào phòng tắm.
Thế là...
Cảnh tượng trong phòng tắm vô cùng ấm áp.
Một người đàn ông cực kỳ đẹp trai đang đứng sau một người đẹp đang say ngủ, một tay ôm lấy bả vai của cô, để cô tựa vào lòng mình, tay còn lại cầm bàn chải đánh răng bằng điện, đang đánh răng giúp cô một cách săn sóc tỉ mỉ.
Người đẹp đang say ngủ vừa cau mày, vừa phối hợp với hành động của người đàn ông, cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ và ấm áp.
Sau khi đánh răng cho người đẹp đang say ngủ, người đàn ông lại cầm một ly nước tới, để lên miệng người đẹp đang say ngủ, ra hiệu cho cô hãy súc miệng.
Người đẹp đang say ngủ không tình nguyện mà làm theo.
Đánh răng xong.
Người đàn ông lại cầm khăn mặt tới, tỉ mỉ lau mặt cho người đẹp đang say ngủ.
Chiếc khăn ấm chạm vào gò má hoàn mỹ của người đẹp đang say ngủ, khiến cô bĩu môi bất mãn: "Ơ... Tư Mộ Hàn, em không muốn rửa mặt."
Da mặt ẩm ướt khiến cô khó chịu.
"Ngoan nào, rửa mặt xong anh sẽ bế em xuống lầu ăn sáng."
Giọng nói dịu dàng cưng chiều của Tư Mộ Hàn lọt vào tai Nguyễn Tri Hạ, khiến cô không khỏi giãn chân mày.
Trên mặt cô nở nụ cười ngọt ngào, không mở mắt ra, nhưng lại vươn tay ôm cổ Tư Mộ Hàn, hôn thật mạnh lên mặt anh: "Moa..."
"Ông xã, anh tốt quá."
Nguyễn Tri Hạ nũng nịu.
Tư Mộ Hàn lắc đầu mỉm cười, tiếp tục rửa mặt cho người đẹp đang say ngủ không chịu yên phận.
Rửa mặt xong, anh đích thân thay đồ cho người đẹp đang say ngủ, rồi mới bế cô xuống lầu.
...
Trong phòng ăn.
Đường Thanh Nhã đang ngồi trên bàn ăn, từ xa đã nhìn thấy anh Mộ Hàn của cô ta đang bế Nguyễn Tri Hạ đi vào phòng ăn.
Khi hai người ngày càng đến gần, đến nỗi cô ta có thể nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đang nhắm chặt mắt trong vòng tay của Tư Mộ Hàn, như thể cô vẫn đang ngủ, trong mắt Đường Thanh Nhã lóe lên tia nghi ngờ khó mà phát hiện ra.
Sau khi Tư Mộ Hàn bế Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống bàn ăn, Đường Thanh Nhã ngoan ngoãn hỏi:
"Anh Mộ Hàn, Hạ Hạ làm sao thế?"
Tư Mộ Hàn ngước mắt lên nhìn Đường Thanh Nhã, trả lời súc tích:
"Cô ấy không sao."
Đường Thanh Nhã thấy Tư Mộ Hàn không muốn nói nhiều, nên cũng thức thời không truy hỏi nữa.
Cô ta cụp mắt, ăn sáng một cách mất tập trung.
Tư Mộ Hàn đút cho Nguyễn Tri Hạ ăn như thể bên cạnh chẳng có người.
Còn Nguyễn Tri Hạ vừa oán trách rằng mình buồn ngủ, không muốn ăn, nhưng lại phối hợp há miệng ra.
Đường Thanh Nhã ngồi phía dưới bên trái hai người, thấy hai người ngọt ngào khoe ân ái như chốn không người, trái tim như lọ ngũ vị hương bị đổ, cực kỳ hỗn tạp.
Ăn sáng xong, Tư Mộ Hàn bế thẳng Nguyễn Tri Hạ đi về phía ga ra.
Đường Thanh Nhã thấy thế thì vội vàng đuổi theo.
Tư Mộ Hàn bế Nguyễn Tri Hạ đặt xuống ghế phụ, sau khi thắt dây an toàn, anh xoay người lại thì thấy Đường Thanh Nhã đang đứng ở đó, nhìn anh với vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Anh nhướng mày hỏi: "Sao thế?"
Đường Thanh Nhã cắn môi, bất an xoa bàn tay, ấp úng nói:
"Anh Mộ Hàn, hai người đi đâu thế? Anh có thể chở em theo được không, em ở nhà rất nhàm chán."
Tư Mộ Hàn sửng sốt, không chút do dự nói:
"Tiểu Nhã, anh xin lỗi, anh chở Hạ Hạ ra ngoài có việc, nếu em cảm thấy nhàm chán thì anh sẽ cử người chở em ra ngoài đi dạo."
Đường Thanh Nhã không ngờ Tư Mộ Hàn lại từ chối mình, cô ta ngẩn người một lúc, mới nở nụ cười lúng túng, trông hơi miễn cưỡng.
"Vậy ư, thế thì không cần đâu, một mình em ra ngoài đi dạo cũng chán lắm."
Cô ta chỉ muốn ở bên cạnh anh mà thôi.
Tư Mộ Hàn không nghe ra hàm ý của Đường Thanh Nhã, anh ngẫm nghĩ một lúc rồ trầm giọng nói:
"Anh nhớ trước đây em có một cô bạn thân rất tốt mà đúng không, tên là An gì đấy, nếu một mình em cảm thấy chán thì hãy đi cùng với cô ấy."
Đường Thanh Nhã hoàn toàn á khẩu.
Trái tim của cô ta như bị chặn lại, khiến cô ta cảm thấy hơi khó thở.
"Anh sẽ gọi cho Quan Diêm, bảo cậu ta liên lạc với cô ấy giúp em."
Tư Mộ Hàn vừa nói vừa rút điện thoại ra.
Đường Thanh Nhã thấy thế thì vội vàng lắc đầu xua tay nói:
"Không... Không cần đâu mà, em và Hiểu Khiết đã năm năm rồi không gặp nhau, e rằng cô ấy đã sớm quên em rồi."
Tư Mộ Hàn không cho là thế, mạnh mẽ đưa ra quyết định thay cô ta.
"Anh sẽ bảo Quan Diêm liên lạc với cô ta."
Dứt lời, anh liền rút điện thoại ra.
Đường Thanh Nhã không thể từ chối, đành phải gượng cười nhìn Tư Mộ Hàn.
Tầm một phút sau.
Tư Mộ Hàn cúp máy, nhìn Đường Thanh Nhã.
"Được rồi, anh đã bảo Quan Diêm liên lạc với cô ấy rồi. Bác sĩ nói em cần phải thư giãn thỏa đáng, em hãy đi mua sắm với cô bạn thân của em đi, muốn mua gì thì mua."
Ván đã đóng thuyền rồi, Đường Thanh Nhã đành phải gật đầu cảm ơn:
"Cảm ơn anh Mộ Hàn."
"Em hãy đi chơi đi. Anh đi trước đây."
Tư Mộ Hàn gật đầu, vẫy tay, xoay người vòng qua ghế lái, dứt khoát mở cửa, ngồi xuống, rồi anh khởi động xe, nghênh ngang rời đi.
Trên đường đến bệnh viện.
Nguyễn Tri Hạ đã không còn buồn ngủ như trước nữa.
Cô đang chống cằm, dùng mọi cách nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lại những lời Đường Thanh Nhã vừa mới nói với Tư Mộ Hàn ở trong gara, cô không nhịn được mỉm cười.
Cô quay mặt nhìn Tư Mộ Hàn, rồi nở nụ cười ẩn ý, lười biếng hỏi:
"Em nói này Tư Mộ Hàn, anh thật sự không nghe ra hàm ý cô ta muốn đi theo anh à?"
Tư Mộ Hàn vươn tay gõ nhẹ lên trán cô, trêu chọc: "Thùng giấm nhỏ."