Nhưng cậu chủ nhà anh ta lại làm như không nghe thấy gì, vẫn ngồi im như pho tượng đá.
Anh cứ ngồi ở đó, mặc cho gió táp mưa sa, sấm chớp đùng đùng, cũng không nhúc nhích.
"Cậu chủ, nếu để mợ chủ nhìn thấy cậu như vậy sẽ đau lòng"
Quan Diêm bất đắc dĩ, đành phải kéo Nguyễn Tri Hạ vào.
cũng không biết đó có phải là ảo giác của anh ta hay không.
Lúc anh ta nói tới mợ chủ nhìn thấy sẽ đau lòng, người đàn ông vốn đang ngồi im như pho tượng kia bỗng quay đầu lại.
Tư Mộ Hàn cử động cái cổ đau nhức của mình, nhìn về phía Quan Diêm, khàn giọng hỏi: "Quan Diêm, đã có tin tức về cô ấy chưa?"
Quan Diếm thấy cậu chủ nhà mình vừa mở miệng đã hỏi Nguyễn Tri Hạ đã có tin tức gì
chưa, thì vành mắt không khỏi nóng lên.
>
"Cậu chủ, mợ chủ là cát nhân ắt có thiên tướng, sẽ không sao đâu."
Chuyện đã đến nước này, Quan Diêm chỉ có thể nói một câu như vậy.
Tư Mộ Hàn không nói gì, tiếp tục quay đầu nhìn về phía biển, đôi mắt đen láy không chút gợn sóng kia tràn đầy u ám, giống như con rối không có linh hồn.
Màn đêm tối đen như mực.
Trong một căn hộ nhỏ ở hải đảo Lâm Hải.
Một người phụ nữ đang nằm ngủ say trên chiếc giường nhỏ màu trắng.
Mái tóc đen như thác nước không hề có sự ràng buộc, buông xõa tứ tung.
Một cậu bé với mái tóc ngắn xoăn nhẹ, cực kỳ đáng yêu đang đứng trước giường nhỏ, mở to đôi mắt mơ màng từ từ tiến lại gần người phụ nữ.
Cậu bé đang nằm sấp lên giường, áp mặt của mình lên mặt của người phụ nữ, đôi lông mi dày lại cong như cánh bướm đó phải dài ít nhất là năm milimet.
Cậu bé khẽ thì thào: "A... Chị gái xinh đẹp, để Bánh Trôi Nhỏ đánh thức chỉ bằng một nụ hôn ngọt ngào."
Cậu bé thì thào xong thì cho đôi môi đỏ hồng hôn lên gương mặt xinh đẹp trong sáng của người phụ nữ đang nằm trên giường.
Mắt thấy cậu bé sắp hôn lên má của người phụ nữ, thì một bàn tay trắng trẻo thon dài bỗng vươn tới, túm lấy cổ áo của cậu bé, kéo ra sau.
"Bánh Trôi Nhỏ, mẹ đã dặn con bao nhiêu lần rồi, không được chiêm tiện nghi của người ta."
Dương Tiêu chống nạnh nhìn thằng con lưu manh của mình, thật sự không biết cậu bé giống
ai nữa.
Khí chất lưu manh này thật khiến người khác phải đau đầu.
Bánh Trôi Nhỏ nhìn Dương Tiêu, bĩu môi không vui nói: "Mẹ, con đầu có chiếm tiện nghi của người ta, rõ ràng con đang muốn đánh thức chị ấy mà."
Dương Tiêu nhìn dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng của Bánh Trôi Nhỏ, thật sự bị cậu bé chọc cho bật cười: "Con đấy!"
Bánh Trôi Nhỏ đi tới, ôm lấy đùi Dương Tiêu, bị bộ nói: "Mẹ, mẹ cứ yên tâm, cho dù người khác xinh đẹp đến đâu thì mẹ vẫn là người mà Bánh Trôi Nhỏ yêu thích nhất."
Dương Tiêu nhìn gương mặt đáng yêu của con trai mình, trái tim thật sự sắp tan chảy rồi.
Cô cúi người, vươn tay bế Bánh Trôi Nhỏ lên, hôn lên gương mặt béo tròn của cậu bé: "Bánh Trôi Nhỏ, con mãi là cục cưng của mẹ."
Bánh Trôi Nhỏ cũng hôn một cái thật to lên mặt Dương Tiêu: "Mẹ, Bánh Trôi Nhỏ cũng yêu mẹ nhất."
Lúc Nguyễn Tri Hạ mở mắt ra thì đập vào mắt là cảnh tượng ấm áp về mẹ hiền con thảo.
Thấy người phụ nữ dịu dàng nhìn cậu bé trong vòng tay của mình, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy tim mình như bị thứ gì đó va phải, mềm nhũn ra.
Dễ thương quá đi mất!
Đứa bé kia.
Thật xinh đẹp!
Người mẹ kia.
Dương Tiêu đang ôm Bánh Trôi Nhỏ, cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn lên người mình và Bánh Trôi Nhỏ, thì vô thức quay đầu nhìn qua đó.
Cô ấy đột nhiên bắt gặp đôi mắt sáng lấp lánh của Nguyễn Tri Hạ thì không khỏi sững sờ.
Thầy Nguyễn Tri Hạ đã tỉnh lại, Bánh Trôi Nhỏ nhất thời vui mừng vỗ tay: "Mẹ, chị xinh đẹp đã tỉnh lại rồi!"
Quả tốt rồi!
Cậu bé đã nói rồi mà.
Nụ hôn vô địch của Bánh Trôi Nhỏ có thể đánh thức công chúa ngủ trong rừng, đúng không?
Bánh Trôi Nhỏ rất tự tin cười toe toét.
Nguyễn Tri Hạ từ từ ngồi dậy khỏi giường, nhìn Dương Tiêu đang sửng sốt và Bánh Trôi Nhỏ đang hưng phấn, khàn giọng hỏi: "Cho hỏi đây là đâu?"
Chẳng phải chân cô bị chuột rút rồi ngã xuống biển hay sao?
Dương Tiêu thấy Nguyễn Tri Hạ ngồi dậy, mới phản ứng lại, người đã hôn mê ba ngày hai đêm ở đây thật sự đã tỉnh lại rồi.
Cô ấy còn tưởng...