Sau khi trở về Để Uyển.
Nguyễn Tri Hạ phát hiện Tư Mộ Hàn lại tức giận.
Không, phải nói rằng từ sau khi cô bị thương thì sắc mặt của Tư Mộ Hàn không hề dễ chịu gì.
Lại còn bỏ mặc cô nữa.
Cô cũng cạn lời luôn, cô bị thương mà anh cũng tức giận, con người anh thật quá kỳ lạ.
Tư Mộ Hàn đang ở trong phòng làm việc, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Anh không phải là người nghiện thuốc lá, nhưng khi buồn bực, anh lại thích hút vài ngụm.
Lúc trước nghe Tống Thanh Lam nửa đùa nửa thật trong bệnh viện rằng bát tự của anh và Nguyễn Tri Hạ không hợp nhau, anh không biết phải phản bác lại cô ấy như thế nào.
Anh phát hiện rằng sau khi quen cô gái bé nhỏ này, thật sự cô đã bị tai nạn liên tục.
Tuy lần đầu tiên bị quất bằng roi không phải do anh gây ra.
Nhưng hai lần sau, đều là tại anh.
Lần trước hiểu lầm cô bị thương ở chân, khiến cô bỏ nhà ra đi, suýt nữa chết rét ở bên ngoài.
Mà lần này vì anh mà cô bị trúng đạn.
Nhưng ngay cả như vậy, anh cũng không muốn buông tay cô, không muốn để cô rời xa anh.
A
Anh ích kỷ muốn kéo cô xuống thuyền, nhưng lại không bảo vệ tốt cho cô.
Lần đầu tiên Tư Mộ Hàn căm giận bản thân mình đến vậy.
Khi Quan Diêm bước vào, cậu ta đã bị sặc bởi mùi khói khắp phòng.
Cậu ta ngạc nhiên nhìn Tư Mộ Hàn, cậu chủ nghiện thuốc lá nặng như vậy từ khi nào?
Vậy mà lại trốn vào trong phòng làm việc hút thuốc lá.
Tư Mộ Hàn lụi điếu thuốc đang cháy dở trong tay, nhả ra một làn khói rồi hỏi Quan Diêm: “Tra được chưa?”
Quan Diêm lắc đầu: “Vẫn chưa điều tra ra được, những kẻ đó đều là sát thủ trên giang hồ, tạm thời vẫn chưa điều tra ra được ai là người đã trả tiền thuê bọn họ.”
Sau đó cậu ta còn nói: “Không loại trừ Nhị gia hoặc có liên quan đến người năm đó đã hại cậu.”
Tư Mộ Hàn nheo mắt lại, ánh mắt mờ mịt: “Phải điều tra cho tôi! Cho dù là chú hai hay là kẻ chủ mưu đứng sau vụ việc năm đó, phải điều tra cho rõ ràng. Tôi không muốn ngồi chờ chết.”
Anh cần một cuộc sống an toàn, ổn định.
Như vậy mới có thể cho cô gái bé bỏng kia một cuộc sống an nhàn.
“Dạ!”
Quan Diêm gật đầu rồi đi ra ngoài.
Sau khi Quan Diêm rời đi, Tư Mộ Hàn lại hút thuốc từng điếu từng điếu một, bóng dáng ngồi trên xe lăn của anh chìm trong làn khói mờ ảo trong phòng làm việc.
Vẻ mặt của anh u ám và khó đoán, đôi môi hơi mím lại cho thấy tâm trạng của anh rất tồi tệ.
Anh vẫn không thể đoán ra được, ngoại trừ chủ hai của mình, còn có ai muốn dồn anh vào chỗ chết đến vậy?
Anh tự hỏi bản thân rằng trước đây anh làm việc rất có chừng mực, chưa bao giờ trở mặt với người khác, thế nhưng lại hết lần này đến lần khác rước lấy hoạ sát thân.
Rốt cuộc đối phương là ai?
Bí ẩn này đã khiến anh bối rối kể từ khi anh tỉnh dậy.
Khi Nguyễn Tri Hạ bước vào, cô suýt hoa mắt khi nhìn thấy người đàn ông đang chìm trong làn khói thuốc.
Trời ạ.
Cô biết Tư Mộ Hàn lâu như vậy, nhưng lại không hề nhận ra anh biết hút thuốc.