"Vì cứu đứa con trai của người phụ nữ kia và ông, ông thật đúng là cái gì cũng nói được!"
Anh nghĩ, nếu đứa con trai của ông ta và người phụ nữ kia không bị bệnh, chỉ sợ đến tang lễ của ông nội ông ta cũng không xuất hiện.
Xem đi.
Đây là người mà anh gọi là ba đó.
Nói cái gì mà yêu anh, quả thực chính là vũ nhục từ này!
"Mặc kệ con có tin hay không, lúc trước ba thật sự yêu thương con. Nếu không phải ông nội con ép dì Đinh vào đường cùng, năm đó ba cũng sẽ không tức đến mức rời nhà trốn đi."
"Tuy ba là ba con, nhưng ba cũng là chồng của dì Đinh con. Ba không thể trơ mắt thờ ơ nhìn bà ấy bị bệnh mà không quản được."
Nghe đến đó, trong mắt Tư Mộ Hàn thoáng qua ý lạnh.
Tư Tấn Trạch không phát hiện, vẫn còn đang nói tiếp.
"Con sống tại nhà họ Tư, có mẹ thương, có ông nội thương con."
"Nhưng dì Đinh con cũng chỉ có ba thôi. Nếu ngay cả ba cũng từ bỏ bà ấy, bà ấy thật sự sống không nổi nữa."
"Còn về chuyện năm đó con bị bắt cóc, ba thật sự xin lỗi. Bởi vì dì Định con bị bệnh, ba dẫn bà ấy ra nước ngoài điều trị. Chờ sau khi ba về nước mới nghe thấy mẹ con..."
Tư Mộ Hàn đấm một quyền lên bàn, lạnh lùng nhìn Tư Tấn Trạch, ánh mắt lạnh như băng: “Nói đủ chưa?"
Tư Tấn Trạch hoảng sợ, theo bản năng ngậm miệng.
Nhưng nghĩ đến Tư Gia Lạc còn đang nằm tại bệnh viện chờ có tùy thích hợp để cấy ghép, trong mắt Tư Tấn Trạch đều là bị thương.
Ông ta ăn nói khép nép: “Ba biết hiện tại ba nói gì cũng vô dụng"
"Ba cũng không muốn nói cái gì, nhưng Mộ Hàn à, cầu xin con, xin con hãy cứu Gia Lạc, nó vẫn còn nhỏ như vậy, chỉ cần con đồng ý cứu nó, con bảo ba làm gì cũng được!"
Tư Mộ Hàn bỗng nhiên gào to: “Tôi bảo ông cút đi! Hiện tại, lập tức, cút cho tôi!"
Tư Mộ Hàn quơ hết tất cả những thứ có trên bàn xuống đất, thậm chí còn nện vào chân Tư Tấn Trạch.
Lúc này Tư Tấn Trạch thật sự bị Tư Mộ Hàn sỉ nhục rồi.
Ông ta đã khép nép cầu xin anh như vậy.
Anh vẫn không chịu nể mặt.
Có nói gì thì ông ta cũng là ba anh.
Quan Diêm thấy cậu chủ nhà mình nổi giận, vội bước lên phía trước nói với Tư Tấn Trạch: "Ông chủ, ông vẫn nên rời đi trước đi, chọc giận cậu chủ cũng không lợi gì cho ông."
Tư Tấn Trạch bĩu môi, sau cùng vẫn quyết định nghe theo lời Quan Diêm nói, rời đi trước.
Quan Diêm tiễn Tư Tấn Trạch xuống lầu.
Tư Mộ Hàn ngồi bệt trên ghế da, hai tay ôm mặt.
Anh vẫn cho rằng anh là kết tinh tình yêu của ba mẹ.
Thì ra không phải.
Anh thật ra chỉ là một đứa trẻ sinh ra từ ống nghiệm ư?
Ha ha...
Tư Mộ Hàn nở nụ cười đầy bị thương.
Nguyễn Tri Hạ đi đến cửa, nghe thấy tiếng cười bị thương của người đàn ông, lại thấy trên đất ngổn ngang bừa bãi.
Nguyễn Tri Hạ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cô chỉ biết là, người đàn ông của cô đang khó chịu trong lòng.
Cô bước đến trước mặt Tư Mộ Hàn, nhìn người đàn ông ngồi ở trên ghế, hai tay ôm mặt mà cười.
Cô đau lòng ôm lấy anh: “Tư Mộ Hàn, anh đừng cười nữa."
Tư Mộ Hàn, đừng cười như vậy.
Anh có biết anh như vậy khiến em đau lòng lắm không.
Cô đã thấy anh như thế bao giờ đâu.
Thân thể mềm mại của người phụ nữ bao bọc lấy mình, giống như khiến cho thế giới lạnh băng của mình ấm áp hơn.
Tư Mộ Hàn từ từ buông tay, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần diễm lệ, chan chứa yêu thương và đau lòng cho anh.
Trái tim anh thoáng chốc trở nên ấm áp.
Anh trở tay ôm lấy cô, giống như đứa bé cần được an ủi, nép vào trong ngực cô, anh cất giọng khàn khàn.
"Hạ Hạ, hôm nay anh mới biết, chuyện anh được sinh ra là một câu chuyện cười."
Anh chỉ là một công cụ lạnh lẽo.
Là công cụ được sinh ra để kế thừa gia nghiệp cho bọn họ.
Hai tay Nguyễn Tri Hạ ôm mặt người đàn ông, thấp giọng hỏi: "Tư Mộ Hàn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"