Anh mắc một chứng bệnh đó là phát điên khi thấy cô đứng với những người đàn ông khác.
Chỉ có cô mới có thể chữa khỏi được.
Nguyễn Tri Hạ hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Tư Mộ Hàn chỉ chỉ tay vào trán cô, cáu kỉnh nói: “Nếu tôi không tới, cô đã bị người đàn ông khác cuỗm đi mất rồi.”
Nguyễn Tri Hạ liếc mắt nhìn người đàn ông, bất mãn nói: “Cố tình gây sự, nếu tôi thật sự muốn chạy, anh có thể làm gì được chứ?”
Người đàn ông này có hiểu không, nếu cô muốn chạy cùng người đàn ông khác thì làm gì có cửa cho anh đến đây bắt gian chứ?
“Tôi sẽ đánh gãy chân của cô, để cho cô vĩnh viễn chỉ có thể ở bên cạnh tôi.”
Tư Mộ Hàn nói mà không có vẻ gì là đùa cả.
Xem ra nếu cô dám chạy theo người đàn ông khác thì anh thật sự sẽ làm như vậy.
Nguyễn Tri Hạ không khỏi rùng mình.
Người đàn ông này...
Không phải là một mối nguy hiểm tầm thường.
Mà giống như cô đã bị anh bày ra thiên la địa võng, chỉ cần dám trốn thì sẽ suốt đời suốt kiếp không ngóc đầu lên được.
“Đưa tôi quay về trường đi.”
Nguyễn Tri Hạ mệt mỏi nói.
“Về với tôi.”
Tư Mộ Hàn không cho phép cô từ chối.
Nguyễn Tri Hạ: “...”
Không muốn nói chuyện.
Nguyễn Tri Hạ ngồi trên đùi Tư Mộ Hàn như thể không có xương, dựa vào vòng tay anh với dáng vẻ phờ phạc.
Tư Mộ Hàn cứ thể ôm cô lên xe.
Còn Quan Diêm, từ đầu đến cuối giống như bức tường nền, vẫn không dám nói một câu, đến hít thở cũng không dám.
Nhìn thấy cậu chủ ôm mợ chủ lên xe, cậu ta mới gắng gượng thở phào nhẹ nhõm.
Cậu chủ ghen thật đáng sợ.
Cậu chủ đả kích tình địch, giỏi giỏi giỏi.
Quan Diêm kéo cửa ghế phụ ra, leo lên.
Rồi cẩn thận liếc nhìn băng ghế sau thì thấy người đàn ông vẫn còn đang ôm người phụ nữ.
Anh cụp mắt nhìn người đang nằm trong vòng tay mình, như thể đang nhìn cục cưng vậy.
Quan Diêm xấu hổ, im lặng nhìn đi nơi khác.
Trong lòng cậu ta thầm oán trách rằng cậu chủ, cậu sắp trở thành đá vọng thế rồi, cậu biết không?
Trên đường trở về.
Nguyễn Tri Hạ đã uống rượu lại trúng gió, hơn nữa lúc này cô vẫn bị người đàn ông ôm chặt.
Chỉ một lúc sau đã uể oải lăn ra ngủ.
Cô khẽ nhúc nhích và tìm một vị trí thoải mái nhất trên đời người đàn ông, sau đó cô vùi đầu vào vai người đàn ông và ngủ thiếp đi như một đứa trẻ đang ngả vào lòng bố mà ngủ vậy.
Chỉ e rằng Nguyễn Tri Hạ thậm chí còn không biết điều đó, nhưng vô hình chung, cô đã bắt đầu ỷ lại vào người đàn ông khiến cho cô cảm thấy rất an tâm.
Tư Mộ Hàn nghe thấy tiếng thở nhẹ bên tai.
Khi anh cúi xuống nhìn, khuôn mặt ngọt ngào đang say ngủ đập vào mắt anh, trong đáy mắt long lanh gợn sóng đó như nở rộ một tình cảm dịu dàng vậy.
Khóe miệng anh vô thức nhếch lên, hai tay ôm lấy thân thể nhỏ bé của người phụ nữ. Anh đan chặt các ngón tay vào nhau, để mặc cho cô ngủ ngon trên người mình.
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại ở Đế Uyển.
Người phụ nữ ngủ rất say và không hề tỉnh giấc vì xe đã dừng.
“Cậu chủ, tới...”
Khi Quan Diêm vừa kéo cửa xe, cậu ta đã thấy Tư Mộ Hàn đang ôm người phụ nữ trên tay và làm động tác im lặng với mình.
Ngay lập tức Quan Diêm hiểu ra và bảo tài xế hạ cầu trượt xuống để xe lăn của Tư Mộ Hàn lăn xuống cầu trượt.
Chiếc xe đã được sửa sang lại, không gian trong xe rất lớn nên ngay cả trong xe, Tư Mộ Hàn vẫn ngồi được trên xe lăn.
Anh cứ thế ôm Nguyễn Tri Hạ lăn xuống, bởi vì quan tâm đến người đang ở trong tay nên anh cố ý kiểm soát tốc độc lăn của bánh xe.
Anh cứ ôm người phụ nữ vào biệt thự, ngồi thang máy rồi trở về phòng ngủ.
Tư Mộ Hàn nhẹ nhàng đặt người phụ nữ lên giường, nhìn thấy cô cuộn mình thành một quả bóng trên giường thì trong lòng khẽ nhói lên.