Đường Thanh Nhã ra khỏi phòng khách, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Tư Mộ Hàn, không khỏi sửng sốt.
Cô ta nhìn xung quanh một lúc, nhưng không tìm thấy Tư Mộ Hàn nên hơi mất mát rũ mắt xuống.
Một người giúp việc thấy thế thì bước tới, từ tốn hỏi: "Cô Nhã, cô đang tìm cậu chủ à?"
Đường Thanh Nhã ngước mắt lên nhìn người giúp việc kia.
Người giúp việc nói: "Hình như cậu chủ đã đi về phía ga ra rồi."
Anh đã đi ra ngoài rồi ư?
Đường Thanh Nhã sững sờ, tia vui mừng dưới đáy mắt nhất thời tan biến, mà trở nên ảm đạm.
Cô ta còn tưởng rằng anh Mộ Hàn vẫn chưa ăn tối, nên đã nấu chút cháo kê mà anh thích ăn cho anh, ai dè anh đã đi ra ngoài.
Đường Thanh Nhã rũ mắt, xoay người, bưng bát cháo kê đi về phía phòng bếp.
Đúng lúc này, người giúp việc bỗng ngạc nhiên hô lên: "Là cậu chủ, cậu chủ đã về rồi."
Đường Thanh Nhã xoay người theo bản năng, ngước mắt lên nhìn về phía cửa trước.
Tư Mộ Hàn đang cầm cặp công văn, sải bước đi vào trong.
Đường Thanh Nhã thấy thế, không khỏi lộ ra vẻ mặt vui mừng, vội vàng bưng bát cháo kê bước tới, dịu dàng nói:
"Anh Mộ Hàn, chẳng phải anh đã đi ra ngoài rồi à?"
Tư Mộ Hàn cụp mắt nhìn Đường Thanh Nhã, ánh mắt rơi vào bát cháo kê mà cô ta đang bưng, đáy mắt hơi lóe lên, rồi thu hồi tầm mắt, trầm giọng nói với Đường Thanh Nhã.
"Anh đi lấy tài liệu ở trên xe."
Tư Mộ Hàn hất cằm, nhìn bát cháo kê trong tay cô ta: "Đây là..."
Đường Thanh Nhã vội vàng bưng khay tới, tươi cười nói:
"Anh Mộ Hàn, đây là bát cháo kê em vừa mới nấu. Em thấy anh vẫn chưa ăn tối, sợ tối nay anh sẽ đói, nên nấu chút cháo kê cho anh, anh mau ăn đi, cháo vẫn còn nóng đó."
Tư Mộ Hàn cụp mắt nhìn bát cháo kê mà cô ta bưng tới, trong đầu bất giác lóe lên hình ảnh hai người từng chung sống ngày trước.
Ánh mắt của Tư Mộ Hàn hơi ảm đạm, vươn tay ngăn cản bát cháo kê mà Đường Thanh Nhã đưa đến.
"Tiểu Nhã, không cần đâu, anh đã ăn no rồi."
"Hả?"
Đường Thanh Nhã không ngờ Tư Mộ Hàn lại từ chối, cô ta hơi mất mát nhìn Tư Mộ Hàn, vẻ mặt hơi tủi thân.
"Anh Mộ Hàn, anh cảm thấy em đang có ý đồ xấu đúng không?"
Tư Mộ Hàn mím môi, không phủ nhận.
Đường Thanh Nhã thấy thế thì nở nụ cười tự giễu, mặt mày ủ rũ, lộ ra nỗi buồn khó có thể bỏ qua.
"Xem ra trong lòng anh Mộ Hàn, em đã là người không ra gì rồi."
Vành mắt của cô ta bỗng đỏ ửng, nghẹn ngào nói.
"Em thừa nhận, hồi sáng, em cố ý nói những lời đó cho Hạ Hạ nghe."
"Nhưng anh Mộ Hàn, anh cũng đã nói, mặc kệ em làm gì cũng không ảnh hưởng đến tình cảm giữa anh và Hạ Hạ, mà chỉ tự chuốc lấy nhục nhã."
“Em chỉ thật lòng muốn nấu chút gì đó cho anh Mộ Hàn ăn, không vì lý do nào cả, mà chỉ suy nghĩ đơn giản rằng, anh Mộ Hàn không ăn cơm thì tối sẽ đói. Vì thế em đã xuống bếp nấu chút gì đó."
"Em không chỉ nấu cho một mình anh ăn, mà trong nồi vẫn còn rất nhiều, nếu Hạ Hạ thức dậy, cũng có thể ăn một ít."
Có lẽ Đường Thanh Nhã đã nói đến chỗ tủi thân, nên không kiềm nén được cảm xúc, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Cô ta vội vàng xoay người lại, không muốn Tư Mộ Hàn nghĩ rằng cô ta đang cố ý khóc để cho anh xem.
Sau khi vươn tay lau nước mắt, cô ta lại nói: "Nếu anh Mộ Hàn không ăn thì em sẽ mang đi đổ."
Dứt lời, Đường Thanh Nhã liền xoay người đi về phía phòng bếp.
"Khoan đã."
Tư Mộ Hàn lên tiếng ngăn cản Đường Thanh Nhã.
Đường Thanh Nhã ngừng bước, nhưng không xoay người lại, bả vai khẽ run lên, dường như đang khóc.
Tư Mộ Hàn đi đến trước mặt Đường Thanh Nhã, nhìn thấy gương mặt đầm đìa nước mắt của cô ta thì không khỏi nhức đầu.
Anh nhận lấy khay trong tay cô ta trước, một tay bưng bát cháo, một tay rút khăn trong túi áo ra đưa cho cô, từ tốn giải thích:
"Tiểu Nhã, em đừng suy nghĩ quá nhiều, anh không có nghĩ em như vậy."
"Anh biết bản tính của em không xấu."
"Nhưng Tiểu Nhã à, sau này em thật sự không cần phải xuống bếp nữa. Một là sức khỏe của em không thích hợp để làm việc cực nhọc. Hai là anh đã đồng ý với Hạ Hạ, ngoài cô ấy ra, anh không được ăn đồ do người phụ nữ khác nấu."
"Do đó em đừng tự mình suy đoán nữa, được không?"
Đường Thanh Nhã vừa rơi nước mắt, vừa ngơ ngác nhìn Tư Mộ Hàn.
Một lúc lâu sau, cô ta mới tràn đầy ngưỡng mộ nói:
"Anh Mộ Hàn, anh đối xử thật tốt với Hạ Hạ."
Chỉ vì người phụ nữ kia không thích, nên anh mới từ chối lòng tốt của tất cả phụ nữ đối với anh, đúng không?
Tại sao?
Trước kia anh Mộ Hàn đâu có đối xử với cô ta như thế.
Cô ta thật sự rất ngưỡng mộ, đồng thời cũng không cam tâm.
Rõ ràng mọi thứ vốn nên thuộc về cô ta.
Tư Mộ Hàn phớt lờ Đường Thanh Nhã, vừa nhắc đến Nguyễn Tri Hạ, trên mặt anh đã tràn ngập vẻ dịu dàng, đôi mắt càng thâm tình khó có thể che giấu.
Anh gần như trả lời trong vô thức.
"Cô ấy là vợ của anh, tất nhiên anh phải đối tốt với cô ấy rồi."
Lời nói thâm tình của Tư Mộ Hàn như thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào tim của Đường Thanh Nhã.
Cô ta nở nụ cười miễn cưỡng, cố gắng để mình tỏ vẻ lạnh nhạt, không quan tâm.
Cô ta nhìn Tư Mộ Hàn, ánh mắt ngưỡng mộ khó có thể che giấu.
"Nếu ai đó cũng có thể đối xử em như vậy thì tốt biết mấy."
Tư Mộ Hàn cụp mắt nhìn cô ta, nhìn thấy tia ngưỡng mộ trong mắt thì chợt nhớ đến cảnh ngộ của cô ta, sắc mặt Tư Mộ Hàn không khỏi sa sầm.
Anh vươn tay xoa đầu cô ta, an ủi:
"Chắc chắn sẽ có thôi."
Đường Thanh Nhã mỉm cười, không nói gì nữa.
Làm sao có thể có chứ?
Đường Thanh Nhã nheo mắt lại, ánh mắt tràn ngập vẻ bi thương và hối tiếc.
Tư Mộ Hàn nhìn thấy gương mặt lạc lõng của Đường Thanh Nhã thì trong lòng hơi nặng nề.
Anh thu tay lại, nói với cô ta.
"Em mau đi ngủ sớm đi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy nữa."
Đường Thanh Nhã ngoan ngoãn gật đầu, rồi xoay người, đi về phòng mình ở.
Tư Mộ Hàn đứng trong phòng khách, nhìn bóng lưng nhỏ bé yếu ớt của Đường Thanh Nhã, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Anh chỉ có thể bù đắp những gì mình nợ cô ta bằng tiền bạc và tình thân, còn điều mà cô ta mong muốn thì anh không thể cho được.
Nếu anh có thể cho cô ta tìm thấy hạnh phúc, có lẽ đó cũng là một sự bù đắp.
...
Đường Thanh Nhã quay về phòng ngủ, gương mặt ngoan ngoãn yếu ớt đó nhất thời trở nên dữ tợn.
Cô ta đi đến bên giường, hất toàn bộ gối và chăn trên giường xuống sàn.
"Nguyễn Tri Hạ! Nguyễn Tri Hạ! Ngoài Nguyễn Tri Hạ ra vẫn là Nguyễn Tri Hạ, rốt cuộc Nguyễn Tri Hạ có gì tốt chứ?"
Đường Thanh Nhã điên cuồng đấm xuống chiếc giường mềm mại, như thể đây chính là Nguyễn Tri Hạ, cô ta phát tiết một cách căm hận và đố kỵ.
...
Sáng hôm sau.
Tin tức Nguyễn Tử Hành mất tích hai ngày, bị sát hại một cách tàn nhẫn nhất thời chiếm giữ toàn bộ tiêu đề ở thành phố Hàng Châu.
Lúc Tư Mộ Hàn biết được vụ việc này, đã dứt khoát dùng thân phận Mộ Tư để gây áp lực lên các phương tiện truyền thông ở thành phố Hàng Châu, cưỡng chế không cho bất kỳ phương tiện truyền thông nào đưa tin về vụ việc này.
Nguyễn Tri Hạ chẳng hề hay biết về mọi chuyện ở bên ngoài.
Bây giờ cô đang ngủ rất say, giống như chú heo lười nhác, luôn dính chặt lên giường, chẳng muốn đứng dậy.
Lúc Tư Mộ Hàn tắm rửa bước ra ngoài, Nguyễn Tri Hạ đang trở mình, rồi ngủ tiếp.