Khi Tống Thanh Lam nhìn thấy Tư Mộ Hàn ôm Nguyễn Tri Hạ vào phòng của cô ấy lần nữa thì ánh mắt khinh thường hiện lên rõ mồn một.
Nhưng cuối cùng vẫn đầy Nguyễn Tri Hạ vào phòng để cấp cứu.
Tư Mộ Hàn và Quan Diêm đợi ở cửa phòng cấp cứu.
Đợi hơn một giờ mới thấy Tống Thanh Lam đẩy người ra.
Nguyễn Tri Hạ nằm trên chiếc giường đẩy nhỏ, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt.
Tư Mộ Hàn nhìn thấy mà lòng đau như cắt, trái tim nhói đau.
Nguyễn Tri Hạ được đẩy đến phòng bệnh cao cấp.
Vì tác dụng của thuốc mê nên cô vẫn chưa tỉnh.
Khi Nguyễn Tri Hạ tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.
Lúc Nguyễn Tri Hạ tỉnh dậy, cô cảm nhận được tay mình đang bị một đôi bàn tay to lớn nắm chặt.
Cô nhìn xuống và thấy Tư Mộ Hàn đang ngồi trên xe lăn, nắm chặt tay cô, nằm nghiêng đầu, đôi mắt nhắm lại, khuôn mặt rất mệt mỏi.
Cô nhìn thấy Tư Mộ Hàn mà thoáng đau lòng.
Không phải anh đã thức trắng đêm đó chứ?
Sắc mặt rất kém.
Tay cô bị Tư Mộ Hàn nắm chặt, hơi tê tê.
Cô rút tay ra khẽ vận động.
Không ngờ lúc cô vừa rút tay ra thì Tư Mộ Hàn bừng tỉnh.
Tư Mộ Hàn nhìn lòng bàn tay mình trước, sau đó mới quay lại nhìn cô trên giường bệnh.
Nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đang mở to mắt, ở đó nhìn anh.
Trong mắt Tư Mộ Hàn lóe lên nỗi xúc động, giọng nói hơi trầm, thậm chí khàn khàn: “Tỉnh rồi à? Còn đau không?”
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, nhìn anh nói: “Không đau.”
Thật ra là rất đau.
Sao lại không đau được chứ.
Nhưng cô không muốn người đàn ông này phải lo lắng quá nhiều.
Tư Mộ Hàn nhìn cô thật sâu, không biết anh có tin hay không.
Anh cứ dừng lại ở đó và không nói gì.
Khiến Nguyễn Tri Hạ cảm thấy không được tự nhiên.
Một lúc lâu sau, cô mới nghe thấy Tư Mộ Hàn nói bằng chất giọng trầm và gợi cảm kia của anh: “Nguyễn Tri Hạ, anh không cần em phải bảo vệ cho anh.”
Cô có lòng tốt cứu anh.
Mà anh lại tỏ vẻ như vậy ư?
Nguyễn Tri Hạ bặm môi, không quay đầu lại, cô không muốn để ý tới người đàn ông vô lương tâm này.
Tư Mộ Hàn nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ như vậy thì theo bản năng như muốn giải thích gì đó.
Nhưng anh chưa kịp mở miệng thì cửa phòng bị đẩy ra, Tống Thanh Lam bước vào với một chiếc xe đẩy y tế.
Nhìn hai người một nằm một ngồi, cô ấy nói: “Tư lão tam, còn có vợ của anh ấy, chào buổi sáng nha.”
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy Tống Thanh Lam nói câu Vợ của anh ấy thì không hiểu sao lại đỏ mặt.
Cô gượng gạo gật đầu với Tống Thanh Lam và nói: “Chào buổi sáng, bác sĩ Tống”
Về phần Tư Mộ Hàn, đối với cách chào hỏi của Tống Thanh Lam lại lạnh nhạt và thờ ơ.
Tống Thanh Lam cũng đã quen với điều đó.
Cô ấy cũng không mong Tư Mộ Hàn sẽ đáp lại.
(D
Cô ấy đẩy xe đẩy y tế sang một bên, sau đó quay qua nhìn Nguyễn Tri Hạ đang nằm trên giường nói: “Nên đổi thuốc rồi.”
Nguyễn Tri Hạ bèn ngồi dậy.
Bởi vì vết thương ở sau bả vai nên cô vừa dùng sức đã không cẩn thận làm căng miệng vết thương.
Cô hít một hơi.
Tư Mộ Hàn kích động tới mức suýt nữa đã bật dậy khỏi xe lăn.
Cũng may Tống Thanh Lam đã kịp thời bước tới để giúp cô nên Tư Mộ Hàn đã cưỡng lại được sự kích động muốn đứng lên ấy.
Nhưng dù vậy.
Sắc mặt của Tư Mộ Hàn thật khó coi.