Anh ta vẫn tựa vào bàn làm việc như núi Thái Sơn, chẳng hề để tâm đến đám người Tư Mộ Hàn đang hùng hổ xông vào.
Anh ta cứ thế ngó lơ Tư Mộ Hàn, ánh mắt cứ như đang nhìn một con kiến nhỏ bé, chẳng hề sợ hãi.
Nhất thời trong phòng làm việc rộng lớn, Tư Mộ Hàn và Mặc Thâm đứng đối diện nhìn nhau.
Mà ở phía sau bọn họ.
Thập Lục đứng bên cạnh Mặc Thâm, mặt không cảm xúc nhìn Quan Diêm và mười mấy ám vệ đứng sau Tư Mộ Hàn giống như cậu chủ của cậu ta.
Trong lúc hai kẻ mạnh giao chiến, hình như trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.
Mặc Thâm lạnh lùng nhìn Tư Mộ Hàn, ánh mắt không hề che giấu nỗi căm hận đối với anh: "Tư Mộ Hàn, tôi còn chưa tới tìm anh thì anh đã tự tìm đến cửa rồi."
Mặc dù Tư Mộ Hàn không nhìn thấy gì, nhưng thính giác vẫn khá nhạy bén, lúc Mặc Thâm vừa lên tiếng, anh đã nhanh chóng vung tay về phía Mặc Thâm.
Mặc Thâm nhất thời nghiêng người, né tránh đòn tấn công của Tư Mộ Hàn.
Thập Lục thấy Mặc Thâm bị tấn công thì vô thức tiến lên định giúp đỡ.
Quan Diêm vội vàng bước tới ngăn cản Thập Lục, thế là cả hai bắt đầu đánh nhau.
Ngực của Mặc Thâm vừa mới bị thương, nên động tác hơi chậm chạp.
Còn Tư Mộ Hàn thì không nhìn thấy gì, nên cũng không chiếm được bao nhiều tiện nghi.
Hai người giống như đang đóng phim võ hiệp, cứ thế tung chiêu trong phòng làm việc rộng gần một trăm mét vuông.
Bạn đấm thì tôi cũng đấm, không ai chịu nhường ai ai.
Mặc Thâm thấy Tư Mộ Hàn ngang tài ngang sức với mình thì ánh mắt trở nên nghiêm túc.
OD
Đã lâu lắm rồi anh ta không được đánh một trận nghiêm túc như vậy.
Anh ta cứ tưởng rằng Tư Mộ Hàn chỉ là một tên mù, ai ngờ thính giác lại nhạy bén như vậy, khiến anh ta chẳng hề chiếm được tiện nghi.
Cộng thêm mỗi lần tung chiêu, anh ta đều kéo vết thương ở ngực.
Sau một trận dây dưa, anh ta cũng hơi mệt mỏi rồi.
"Mặc Thâm, anh thật đáng chết!"
Tư Mộ Hàn đấm mạnh vào mặt Mặc Thâm.
"Á!"
Mặc Thâm vừa phòng thủ vừa đánh trả: "Tôi có đáng chết hay không không đến lượt anh nói! Ngược lại là anh, một tên mù như anh thì có thể làm được
gì?"
"Người chẳng còn sống được bao lâu nữa như anh không xứng ở bên cạnh Hạ Hạ."
"Ngay cả việc bảo vệ cô ấy anh cũng không làm được thì dựa vào cái gì có thể cho Hạ Hạ hạnh phúc! Cũng tại anh nên Hạ Hạ mới sống chết không rõ."
Người có thể cho Hạ Hạ hạnh phúc, chỉ có mình anh ta.
Tư Mộ Hàn không những không nhìn thấy, mà còn không sống được bao lâu nữa, dựa vào cái gì mà anh đòi độc chiếm Hạ Hạ?
Nếu không tại anh, Hạ Hạ sẽ không trốn khỏi anh ta, càng không bị bắt cóc, rồi xảy ra chuyện.
Đều tại anh!
Đều tại Tư Mộ Hàn!
Mười lăm năm trước, anh đã hại chết mẹ, bây giờ lại hại chết Hạ Hạ của anh ta.
Mặc Thâm đổ hết tội lỗi Nguyễn Tri Hạ xảy ra chuyện lên đầu Tư Mộ Hàn.
Anh ta cực kỳ căm hận và đau đớn.
Anh ta như phát điên lên, mặc kệ vết thương ở ngực, liên tục vung nắm đấm về phía Tư Mộ Hàn.
Mà lời nói của Mặc Thâm cũng đả kích trái tim của Tư Mộ Hàn, khiến anh ra tay không khỏi quyết liệt hơn.
Hai người như muốn liều mạng với đối phương, dốc hết sức lực để đánh nhau.
Như muốn phát tiết cơn hận trong lòng lên người đối phương.
Sau trận so tài, trên mặt hai người đều bầm tím.
Cuộc đối đầu giữa hai nắm đấm, màn đọ sức giữa hai thân xác, hai người giống như dã thú không biết mệt mỏi, cắn xé lẫn nhau.
Lúc Tư Mộ Hàn tiếp tục vung nắm đấm về phía Mặc Thâm, Mặc Thâm đã nghiêng người, khiến một viên kẹo bay ra khỏi túi.
Thấy viên kẹo bay ra khỏi túi, mắt của Mặc Thâm bỗng thu nhỏ lại, vội vàng vươn tay bắt lấy viên kẹo.
Lúc viên kẹo rơi xuống lòng bàn tay, Mặc Thâm không khỏi mỉm cười, ánh
mắt hiện lên tia hạnh phúc.
Nhưng lúc anh ta mỉm cười, một cú đấm mạnh mẽ như tia chớp, giáng xuống gò má trái của anh ta.