Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Mộ Hàn nhận ra trong hai ngày qua, cô gái nhỏ của anh có nụ cười đặc biệt ngọt ngào. 

Nụ cười nơi khóe miệng như gió xuân, vừa nhìn thấy người ta liền nở nụ cười. 

Nhất là vào lúc này, đang ăn cơm cũng cười như vậy. 

"Đừng cười, cẩn thận bị sặc." 

Tư Mộ Hàn dùng tay gõ bàn, anh không thể không nhắc nhở cô. 

Nguyễn Tri Hạ nhai cơm trong miệng, sau khi nuốt xuống thì nhìn Tư Mộ Hàn cười nói: "Không sao, em vui lắm." 

Tư Mộ Hàn không nói nên lời. 

Có gì mà vui vẻ thành như vậy chứ? 

Ăn một bữa cứ như là nhặt được vàng. 

Nhìn thấy người phụ nữ nhỏ bé đang cười trong khi ăn, Tư Mộ Hàn lo lắng cô sẽ thực sự bị nghẹn khi đang ăn. 

Anh không khỏi hừ lạnh, vô cùng nghiêm túc nhìn cô gái nhỏ kia: "Vui vẻ thì vui vẻ, nhưng phải nghiêm túc ăn cơm cho anh, không được cười." 

Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Mộ Hàn không hiểu phong tình liền tức giận liếc nhìn anh một cái rồi ngoan ngoãn ăn uống, không cười nữa. 

Thấy vậy, Tư Mộ Hàn cảm thấy nhẹ nhõm và tiếp tục gắp đồ ăn cho vợ mình. 

Sau khi ăn xong, Nguyễn Tri Hạ lên lầu. 

Nguyễn Tri Hạ nhốt mình trong phòng làm việc cả đêm để chỉnh sửa bản thảo thiết kế. 

Hơn nữa cô còn có cảm hứng mới, thậm chí cô còn vẽ một chiếc cà vạt xứng đôi cho bộ vest mình vừa thiết kế, khi vẽ xong cảm giác bộ trang phục như lên một tầm cao mới. 

Một bộ vest đẹp thường bị phá hỏng bởi những người không mang theo chiếc cà vạt phù hợp, đó là lý do tại sao cô nghĩ đến việc kết hợp quần áo với một chiếc cà vạt phù hợp. 

Bằng cách này, khách hàng không cần mất thời gian đi tìm một chiếc cà vạt phù hợp để phối với bộ vest nữa. 

Tư Mộ Hàn nằm trên giường nhìn điện thoại, đã mười giờ rưỡi, nhưng người phụ nữ nhỏ bé của anh vẫn chưa trở về phòng. 

Anh không thể không cảm thấy một cảm giác phẫn uất bị gạt ra ngoài. 

Người phụ nữ nhỏ bé này chỉ mới thực tập chưa được vài ngày mà còn bận hơn cả anh. 

Nếu tương lai cô trở thành nhân viên chính thức, lẽ nào sẽ bận đến nỗi không có thời gian để ngủ nữa sao? 

Từ trên giường ngồi xuống xe lăn, anh quay xe lăn đến phòng làm việc của cô. 

Khi Tư Mộ Hàn bước vào, thấy cô gái nhỏ đang ngồi ở phía bên kia bàn, chăm chú vẽ bản nháp. 

Mái tóc dài của cô được buộc thành một túm, được ghim hờ hững bên vai trái. 

Cái cổ trắng nõn mảnh mai xinh đẹp, đường nét khuôn mặt mềm mại lộ ra vẻ dịu dàng mềm mại, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay chăm chú nhìn xuống bàn, không bị anh làm phiền. 

Cô như chìm đắm trong thế giới của riêng mình, không màng đến sự can thiệp bên ngoài. 

Tư Mộ Hàn chỉ ngồi ở cửa phòng làm việc, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt càng thêm dịu dàng. 

Khi tập trung làm việc, trông cô rất dịu dàng và thùy mị. 

Người phụ nữ này có vẻ có rất nhiều mặt. 

Khi vui, cô cười cong mắt lộ tám chiếc răng trắng, như một cô gái khờ khạo. 

Khi cô buồn bực, mặt phồng lên, giống như một con cá vàng nhỏ. 

Khi tức giận giống như mèo con vô tình, phản công và cắn lại anh. 

Tư Mộ Hàn nhìn cô như vậy, không thể rời ánh mắt khỏi bóng người xinh đẹp đó. 

Có lẽ ánh mắt của người đàn ông quá nóng bỏng nên Nguyễn Tri Hạ không thể không ngẩng đầu lên và nhìn thấy người đàn ông ở cửa. 

Nhìn Tư Mộ Hàn ngồi xe lăn ở cửa phòng, Nguyễn Tri Hạ sững sờ, đặt bút trên tay xuống, hỏi: "Sao anh lại ở đây?" 

Tư Mộ Hàn xoay người xe lăn đi đến bên cạnh cô: "Anh đến xem cô vợ nhỏ của anh bận như thế nào?" 

Nguyễn Tri Hạ vô thức nhìn đồng hồ trong phòng làm việc, nhìn thấy đã gần mười một giờ, cô sửng sốt: "Trời ạ, mười một giờ rồi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK