Đường Thanh Nhã nói năng có chút lộn xộn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh Mộ Hàn, sao anh lại ở đây với em?”
Dường như Đường Thanh Nhã không biết chuyện bản thân phát bệnh tối hôm qua.
Cho nên khi sáng sớm thấy Tư Mộ Hàn ngồi trước giường mình, cô ta thoáng giật mình.
Suốt đêm Tư Mộ Hàn không hề ngủ, đôi mắt bắt đầu xuất hiện tơ máu, anh cử động cánh tay bị Đường Thanh Nhã ôm chặt suốt đêm không chịu buông, thấy Đường Thanh Nhã không còn điên khùng giống tối hôm qua, dường như cô ta rất tỉnh táo, anh không nhịn được lên tiếng dò hỏi một câu:
“Tiểu Nhã, em có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?”
Đường Thanh Nhã nhìn Tư Mộ Hàn, mê man khó hiểu quơ quơ đầu, nói: “Không có ạ.”
Sau đó, dường như cô ta cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng hỏi lại một câu:
“Anh Mộ Hàn, có phải em bị làm sao rồi không?”
Tư Mộ Hàn nhìn dáng vẻ dường như không nhớ rõ chuyện tối hôm qua của cô ta, đôi mắt anh nheo lại.
“Không có gì, tối hôm qua em đã hoảng sợ quá, nên ngất xỉu.”
Đường Thanh Nhã a một tiếng, giống như nhớ lại cái gì đó, sau đó khuôn mặt cô ta tức khắc trở nên trắng bệch: “A, em nhớ ra rồi, em đã gặp anh ta.”
Đường Thanh Nhã nhìn Tư Mộ Hàn bằng vẻ mặt sợ hãi, như thể anh chính là thần hộ mệnh của cô ta.
Cô ta vội vã nắm chặt lấy cổ tay anh, nói với dáng vẻ vô cùng kích động:
“Anh Mộ Hàn, em đã gặp anh ta rồi, anh ta muốn giết em!”
Tư Mộ Hàn cảm thấy cô ta lại bắt đầu kích động, nên vội vã lên tiếng trấn an:
“Tiểu Nhã, em đừng kích động, không sao hết, anh ta đã bị anh đưa vào cục cảnh sát rồi, anh ta sẽ không bao giờ đến làm tổn thương em được nữa đâu.”
Đường Thanh Nhã nghe xong mấy lời này, cảm xúc mới dần dần bình phục trở lại, nước mắt lưng tròng nhìn Tư Mộ Hàn, con ngươi vẫn lập tòe thần sắc sợ hãi như cũ.
Hai tay cô ta run rẩy, giống như là không thể tin được: “Anh Mộ Hàn, có thật vậy không? Người đó, thật sự bị bắt rồi ư?”
“Là thật, Tiểu Nhã, anh ta đã bị bắt lại rồi, anh ta sẽ không có cơ hội đến đây làm tổn thương em nữa đâu.”
Tư Mộ Hàn trịnh trọng nói.
Tức khắc, Đường Thanh Nhã kích động phát khóc.
“Thật tốt quá, anh Mộ Hàn, thật sự tốt quá rồi, anh ta sẽ không đến quấy rầy em nữa rồi.”
Dường như Đường Thanh Nhã thật sự rất vui sướng, vừa khóc vừa cười.
Tư Mộ Hàn nhìn cô ta như vậy, ánh mắt dần dần trở nên u ám.
Anh ấn cô ta nằm xuống giường, giọng điệu trấn an dịu nhẹ của anh vang lên: “Không sao hết.”
Đường Thanh Nhã vừa lau nước mắt, vừa nhìn Tư Mộ Hàn nói.
“Xin lỗi, anh Mộ Hàn, để anh lo lắng rồi.”
Sau đó, cô ta lại nói.
“Anh Mộ Hàn, anh ở đây với em cả đêm sao?”
Tư Mộ Hàn gật gật đầu: “Ừm.”
Sau khi Đường Thanh Nhã chắc chắn Tư Mộ Hàn thật sự ở lại đây chăm sóc mình cả đêm, lòng cô ta dấy lên chút tư vị ngọt ngào.
Ánh mắt cô ta nhìn Tư Mộ hàn, dần dần trở nên dịu dàng tình cảm.
“Anh Mộ Hàn, cảm ơn anh đã chăm sóc em cả đêm.”
Tư Mộ Hàn lắc lắc cánh tay tê dại của mình, có vẻ hơi lơ đễnh với lời cảm ơn của Đường Thanh Nhã.
Anh thấy cảm xúc của cô ta đã bình tĩnh trở lại, nhớ tới việc mình suốt đêm không trở về phòng, anh lo lắng Nguyễn Tri Hạ lại suy nghĩ nhiều, lập tức đứng dậy nói:
“Nếu em tỉnh rồi thì anh đi về trước.”
“Được được được, anh Mộ Hàn, anh mau về phòng nghỉ ngơi đi.”
Đường Thanh Nhã thấy Tư Mộ Hàn có vẻ thực sự mệt mỏi, nên cũng không giữ anh, còn dặn dò anh trở về phòng nghỉ ngơi thật cẩn thẩn.
Sau khi Tư Mộ Hàn dặn dò cô ta phải ăn cơm đầy đủ, nghỉ ngơi cho tốt thì lập tức rời khỏi phòng cô ta.
Tư Mộ Hàn vừa liếc mắt một cái đã thấy trong phòng khách của lầu hai, Nguyễn Tri Hạ đã ngủ thiếp đi trên sô pha.
Tim anh không kìm được mà nhói đau.
Bởi vì Tiểu Nhã đã ôm chặt tay anh trước khi hôn mê, nên anh không có cách nào rút ra, chỉ đành ở trước giường cô ta ngồi suốt một đêm.
Anh đã ở bên cạnh Tiểu Nhã cả đêm, không biết có phải bình giấm chua của cô đã bị đánh đổ rồi không, nên mới tình nguyện nằm ngủ ở chỗ này, chứ nhất định không chịu về phòng ngủ?
Tư Mộ Hàn cảm thấy bất lực, nhưng cũng cảm thấy đau lòng vô cùng.
Cũng tại anh, nên mới làm cô bị liên lụy theo.
Trong lòng cô chắc chắn là rất khó chịu.
Nhưng mà Tiểu Nhã bị như vậy, anh không thể không quan tâm.
Tư Mộ Hàn cũng cảm thấy cả thể xác và tinh thần của anh đều mệt mỏi.
Nhưng anh lại không thể không gánh vác trách nhiệm này.
Dù là Nguyễn Tri Hạ, hay là Đường Thanh Nhã, cả hai đều là người anh không thể gây thương tổn.
Tư Mộ Hàn đi qua, khi anh khom lưng chuẩn bị ôm cô gái nhỏ lên, Nguyễn Tri Hạ đột ngột quay người lại.
Tư Mộ Hàn thấy cô tỉnh, anh lập tức nhíu mày, vẫn ôm cô từ sô pha lên.
“Em không ngủ hả?”
Nguyễn Tri Hạ được anh bế lên, liền duỗi tay vòng qua ôm lấy cổ anh theo bản năng, đối mắt với sự dò hỏi của anh, cô quơ quơ đầu, nói:
“Không phải, đang ngủ thì gặp ác mộng.”
Sau khi bị đánh thức bởi cơn ác mộng, cô không chìm vào giấc ngủ lại nữa, chỉ cần nhắm mắt một cái là trong đầu sẽ toàn hình ảnh đẫm máu kia.
Nó khiến cô sợ hãi không thôi, lòng sinh ra cảm giác bất an.
Có điều…
Lúc này, khi nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Tư Mộ Hàn, lực chú ý của cô lại đổ dồn lên người anh.
Nguyễn Tri Hạ vùi đầu trong ổ vai anh.
“Cô ấy sao rồi?”
Tuy rằng cô thật sự rất không thích Đường Thanh Nhã, nhưng cô không hy vọng Đường Thanh Nhã xảy ra bất cứ chuyện gì, nếu không người áy náy sẽ chỉ là người đàn ông của cô.
Tư Mộ Hàn vừa bế cô quay lại phòng ngủ, vừa trả lời:
“Nhìn dáng vẻ đó của cô ấy, chắc là đã tỉnh táo lại, nhưng không biết đã ổn định chưa.”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, trái tim như bị thắt lại.
Nói cách khác, có lẽ Đường Thanh Nhã còn sẽ như vậy, và mỗi lần như thế đều sẽ quấn lấy Tư Mộ Hàn?
Vậy thì sau này…
Như là ý thức được gì đó, tâm trạng Nguyễn Tri Hạ lập tức trở nên tồi tệ.
Tại sao cô luôn cảm thấy bệnh này của Đường Thanh Nhã, tới giống như mưa rào có sấm chớp, nói phát tác là phát tác, thật biết cách khiến người ta bất an.
“Cô ấy sẽ luôn như vậy sao?”
Nguyễn Tri Hạ có chút đau lòng, lên tiếng hỏi.
Tư Mộ Hàn nói: “Anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất chữa khỏi cho cô ấy.”
Nếu bệnh này của Đường Thanh Nhã vẫn không thể tốt lên được, đối với anh mà nói cũng không phải chuyện gì tốt.
Nhưng anh lại không thể không quan tâm, cho nên đây giống như một vòng lặp vô tận, khiến người ta đau đầu không thôi.
Nguyễn Tri Hạ ngước mắt nhìn Tư Mộ Hàn, sắc mặt của anh rất tệ, vừa nhìn đã biết là cả đêm không ngủ.
Cô không khỏi đau lòng vuốt ve mặt anh: “Có phải rất mệt không?”
Tay cô nhẹ nhàng vỗ lên chiếc cằm trơn bóng cứng rắn kia của người đàn ông, lực độ vô cùng dịu dàng, vô cùng cẩn thận.
Tư Mộ Hàn không nói gì, mà bước chân nhanh hơn, bế cô về phòng ngủ rồi thả cô xuống giường.
Ngay sau đó, chính anh cũng nằm xuống theo, hai người nằm trên giường lớn mặt đối mặt.
“Hạ Hạ, cảm ơn em.”
Tư Mộ Hàn duỗi tay ôm cô vào trong lồng ngực, dùng sức ngửi mùi thơm thoảng thoảng trên người cô.
Nguyễn Tri Hạ ngây thơ ngẩng đầu nhìn anh, không hiểu anh bị sao, nói cảm ơn cái gì.
“Cảm ơn em cái gì?”
“Cảm ơn em đã khoan dung rộng lượng, cảm ơn em thông cảm cho anh, và cả…”
Thời điểm nói đến đây, Tư Mộ Hàn cúi đầu, nhẹ nhàng đặt giữa trán cô một nụ hôn thâm tình, sau đó, giọng điệu tình cảm có phần đau khổ của anh vang lên:
“Cảm ơn em đã là một người bạn.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh với vẻ dịu dàng, ánh mắt long lanh cất chứa đầy tình cảm, giống như dung nham, có thể thiêu đốt người trước mắt, cô duỗi tay ôm lấy eo anh, cái đầu nhỏ cọ cọ vào lồng ngực anh.
“Tư Mộ Hàn, thật sự thì em không rộng lượng, khoan dung như anh tưởng tượng, thú thực, em thực sự rất để ý chuyện anh tiếp xúc gần Đường Thanh Nhã.”