Đầu lưỡi của Nguyễn Tri Hạ đột nhiên trở nên dính chặt lại, những lời còn lại trực tiếp bị nhấn chìm trong cổ họng.
Cô nên nói thế nào mới không làm tổn thương anh đây?
Cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với mình nữa.
Khi anh hôn cô vừa rồi, hình ảnh Đường Thanh Nhã hôn anh lập tức hiện lên trong đầu cô, cô thực sự để tâm mà chống cự.
Tư Mộ Hàn nhìn Nguyễn Tri Hạ đang rũ mắt xuống, như thể đang vật lộn trong đau đớn, đôi mắt anh mờ đi.
Anh đứng đó, mặt mày rũ xuống, khiến mọi người khó có thể nhìn rõ cảm xúc của anh.
"Không sao."
Giọng của anh vẫn bình thường như cũ, không nghe ra bất kỳ gợn sóng nào.
Có vẻ như những gì cô làm vừa rồi không làm tổn thương anh.
Sau khi nghe những lời bình thường của anh, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy rất khó chịu trong lòng.
Cô không nhịn được vòng ra sau, nhào vào trong lòng anh, ôm thật chặt.
"Tư Mộ Hàn, xin lỗi, em không phải cố ý đẩy anh ra đâu, em chỉ là đột nhiên nghĩ đến anh và Đường Thanh Nhã..."
Nguyễn Tri Hạ còn chưa nói xong, Tư Mộ Hàn đã đặt ngón tay lên môi cô và ngắt lời cô, Tư Mộ Hàn nhìn cô với đôi mắt sâu như biển cả.
"Hạ Hạ, em không cần giải thích, anh hiểu mà."
Là do anh không đề phòng kỹ, để người khác lợi dụng, cô ghét bỏ anh cũng đúng thôi.
Không sao cả, anh có thể đợi được.
Cho đến khi cô quên đi tất cả những điều này mới thôi.
"Tư Mộ Hàn, cho em thời gian, em sẽ quên."
Sự hiểu biết của Tư Mộ Hàn khiến Nguyễn Tri Hạ càng cảm thấy đau lòng hơn.
Cô biết rằng Đường Thanh Nhã đã cố tình làm điều này, nhưng cô vẫn để tâm.
Cô thậm chí còn từ chối Tư Mộ Hàn hôn cô.
Điều này không đúng, cô biết, nhưng cô không kiểm soát được hành vi của mình.
Cô không kiểm soát được suy nghĩ của mình.
Thực sự rất tồi tệ.
"Ừm."
Tư Mộ Hàn đặt đầu cô vào lồng ngực của mình, khẽ ừm một tiếng.
Chỉ cần cô không rời xa anh, anh có thể đợi.
Cho dù là bao lâu, anh cũng có thể đợi.
Chỉ là Hạ Hạ...
Anh sợ em sẽ rời bỏ anh trước khi anh đợi được em chấp nhận anh lần nữa...
Nghĩ đến virus trong cơ thể Nguyễn Tri Hạ, trái tim của Tư Mộ Hàn ngay lập tức bị bao phủ bởi một làn khói nặng nề.
Thuốc giải, vẫn chưa tìm ra.
Thời gian lại sắp hết.
Nỗi sợ hãi và bất an ngay lập tức bao trùm trái tim Tư Mộ Hàn.
Khiến anh không tự chủ được mà ôm chặt Nguyễn Tri Hạ, như thể anh muốn khắc sâu cô vào cơ thể mình, ôm cô thật chặt.
Một tia cố chấp chợt lóe lên trong mắt Tư Mộ Hàn.
Anh thầm hạ quyết tâm.
Nếu Nguyễn Tri Hạ không thể đầu bạc răng lòng cùng anh, vậy thì anh sẽ đi cùng cô.
Cho dù cô ở đâu, anh cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi cô một mình.
Nguyễn Tri Hạ mơ hồ cảm thấy Tư Mộ Hàn đang đau buồn, nhưng cô không thể đoán được tại sao anh lại đau buồn.
Chỉ vì cô từ chối nụ hôn của anh nên anh đau buồn đúng không.
Cô không khỏi dùng sức ôm lại anh: "Tư Mộ Hàn, sẽ không lâu đâu, em sẽ sớm điều chỉnh tâm lý, sẽ không để anh đợi lâu."
Cô sẽ không để hình ảnh đó trở thành rào cản giữa cô và Tư Mộ Hàn.
Cô không thể để kế hoạch của Đường Thanh Nhã thành công.
Tư Mộ Hàn không nói gì, chỉ càng ôm chặt hơn.
Hai người ôm chặt như vậy gần mười phút.
Cuối cùng, y tá đến thay băng cho Tư Mộ Hàn thì hai người mới tách ra.
...
Lúc này, ngoài cửa sắt lớn của biệt thự Tư Thiên ở lưng chừng núi.
Mặc Thâm đang ngồi trong xe, cửa sổ hạ xuống, khớp xương của hai ngón tay kề sát vào nhau, giữa kẽ ngón tay có một điếu thuốc, điếu thuốc đã châm lửa, ngọn lửa đỏ tươi lập lòe khi anh ta nhả khói.
Anh ta thở ra một làn khói nhẹ từ miệng.
Làn khói như sương mù, che khuất khuôn mặt đẹp trai tà mị của anh ta.
Tư Mộ Hàn nói rằng chú họ Tư Thiên Dật là bố ruột của anh ta, con mẹ cũng chưa chết, đang ở trong biệt thự này.
Chỉ cần anh ta đẩy cửa xe bước xuống xe, bấm chuông cửa là có thể nhìn thấy bố mẹ.
Nhưng vào lúc này, anh ta phát hiện mình không biết nên đối mặt với họ như thế nào.
Kể từ khi anh ta có thể nhớ, dì Mai đã nói với anh ta rằng anh ta đã bị mẹ bỏ rơi, yêu cầu anh ta nhớ rằng mình đã bị người phụ nữ độc ác đó bỏ rơi.
Anh ta hận bà, nhưng cũng mong bà quay về tìm anh ta.
Nhưng anh ta đợi nhiều năm như vậy, bà cũng không quay lại đón anh ta, ngay cả khi anh ta xuất hiện trước mặt bà, bà cũng không nhận ra anh ta.
Cho đến khi anh ta tận mắt chứng kiến bà ngã trong vũng máu, bà cũng chưa bao giờ nhìn thẳng vào anh ta.
Anh ta do dự, liệu anh ta có nên đi xuống, gặp người được gọi là bố của mình, và hỏi ông ấy tại sao năm đó lại không cần anh ta…
Hỏi ông ấy vì sao nhiều năm như vậy mà không tìm anh ta...
Từ nhỏ, trong thế giới của anh ta đã không có mẹ, chứ đừng nói đến cha.
Anh ta ghen tị với Tư Mộ Hàn, nhưng anh ta cũng hâm mộ anh.
Anh có một người ông yêu thương anh, và một người mẹ luôn bảo vệ anh bằng cả mạng sống của mình.
Còn anh ta thì không có gì cả.
Ngay cả bây giờ, Hạ Hạ vẫn thuộc về Tư Mộ Hàn.
Cuối cùng, anh ta dường như chỉ có một mình.
Mặc Thâm tự giễu bĩu môi, hút thêm hai hơi thuốc lá, sau đó ném tàn thuốc ra ngoài cửa sổ xe.
Anh ta nâng cửa sổ lên, khởi động xe và rời đi.
Cho dù hỏi bọn họ thì sao chứ?
Bọn họ không cần anh ta, đó là sự thật.
Cuối cùng, Mặc Thâm vẫn không mở cửa để gặp người cha mà anh ta chưa từng gặp mặt và người mẹ đã trở về từ cõi chết.
Anh ta chọn làm kẻ đào ngũ.
Anh ta sợ nghe những lời nói khiến mình càng thêm đau lòng, nên thay vì tự tìm kiếm bi thương, anh ta quyết định vi vu khắp giang hồ.
Một mình anh ta cũng có thể sống tốt.
Không có người thân, điều này đối với anh ta mà nói, không có gì đáng sợ cả.
...
Ngay khi xe của Mặc Thâm vừa lái đi, cổng sắt lớn của biệt thự đã bị người từ lối ra mở ra.
Một người đàn ông với mái tóc dài đến thắt lưng đẩy một người phụ nữ ngồi trên xe lăn ra ngoài.
Tư Thiên Dật nhìn xuống Thư Mạn đang ngồi trên xe lăn với vẻ mặt thờ ơ, nhẹ nhàng nói: "Mạn Mạn, bác sĩ nói rằng đi bộ nhiều hơn sẽ giúp ích cho tình trạng bệnh của em."
Thư Mạn thờ ơ nhìn thẳng về phía trước, không đáp lại lời của Tư Thiên Dật.
Bà ngước nhìn bầu trời xanh và bất lực thở dài trong lòng.
Đến bây giờ, bà vẫn không thể tin rằng mình vẫn còn sống.
Không chỉ còn sống, mà còn bị Tư Thiên Dật giam cầm.
Không chỉ vậy, bà còn có một đứa con sáu tuổi với Tư Thiên Dật.
Nhắc đến đứa trẻ đó, trong mắt Thư Mạn ánh lên một tia sáng dịu dàng hiếm có.
Mặc dù cho đến bây giờ bà chỉ mới gặp đứa trẻ một lần, nhưng bà đã thích nó từ tận đáy lòng.
Thư Mạn không biết tại sao, bà thích đứa trẻ đó một cách khó hiểu.
Có phải vì vì bà có quan hệ huyết thống với cậu bé không?
Đôi mắt của Thư Mạn đột nhiên tối sầm lại.
Nếu đứa trẻ đó thực sự là con của bà và Tư Thiên Dật, điều đó sẽ thực sự rất nực cười.
Bà là chị dâu trên danh nghĩa của Tư Thiên Dật, nhưng bà lại có một đứa con với ông ta, điều này thực sự rất mỉa mai.
Tư Thiên Dật không sợ rằng một ngày nào đó việc làm của mình sẽ bị cả thế giới biết đến và ông ta sẽ bị người ta chỉ trỏ sau lưng sao?
Ông ta có bao giờ nghĩ rằng nếu một ngày nào đó, đứa trẻ biết được thân thế của mình, cậu bé sẽ phải đối mặt với tất cả những điều này như thế nào không?
Thư Mạn thực sự cảm thấy Tư Thiên Dật là một kẻ mất trí, chỉ làm những việc mình thích mà không quan tâm đến hậu quả.
Tư Thiên Dật thấy Thư Mạn phớt lờ ông ta, sắc mặt có thêm vài phần u ám, nhưng cũng không nói gì.
Chỉ đẩy bà đi trên con đường xung quanh biệt thự một vài vòng.
...
Trong những ngày Tư Mộ Hàn đang hồi phục trong bệnh viện, Nguyễn Tri Hạ đã ở lại bệnh viện với anh.
Trong khoảng thời gian đó, Đường Thanh Nhã đã gọi điện cho Tư Mộ Hàn nhiều lần.
Nội dung cuộc gọi đại khái là: [Anh Mộ Hàn, em biết mình sai rồi, anh đừng để Tiểu Nhã ra nước ngoài.]
[Anh Mộ Hàn, một mình Tiểu Nhã ở nước ngoài, em sợ lắm, anh cho em về đi.]
[Anh Mộ Hàn, anh quên đã hứa với em nhất định sẽ chăm sóc cho em sao?]
Dù sao, tất cả đều là những lời cầu xin và cảm thông.
Nhiều lần, Nguyễn Tri Hạ nghe xong, cảm thấy da mặt của Đường Thanh Nhã đã dày lên một cách bất thường.
Tư Mộ Hàn đã sắp xếp mọi thứ cho cô ta ở nước ngoài, coi như đã không có gì áy náy với cô ta rồi.
Nhưng cô ta lại mắng Mộ Hàn vô tâm, cô ta chỉ tùy hứng một chút mà anh đã lạnh lùng đuổi cô ta ra nước ngoài.
Cô ta còn nói Tư Mộ Hàn vong ân bội nghĩa, hứa sẽ đối xử tốt với cô ta đến cuối đời, nhưng lại đưa cô ta ra nước ngoài một mình, khiến cô ta bơ vơ không nơi nương tựa.
Mặc dù Tư Mộ Hàn đã chặn điện thoại của Đường Thanh Nhã, nhưng Đường Thanh Nhã luôn có thể nghĩ ra cách gọi cho Tư Mộ Hàn bằng điện thoại di động của người khác.
Cuối cùng, Nguyễn Tri Hạ không thể chịu đựng được nữa.
Cô không thể không hỏi Tư Mộ Hàn.
"Em nói này Tư Mộ Hàn, anh nợ Đường Thanh Nhã ân tình gì thế? Lần nào cô ta cũng nói anh vô ơn thế."
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn đang nằm trên giường, thực sự không thể nghĩ ra Tư Mộ Hàn đã nợ Đường Thanh Nhã bao nhiêu mới có thể bị Đường Thanh Nhã giày vò như vậy, còn không thực sự cắt đứt hoàn toàn liên lạc với cô ta nữa.
Cô nghĩ, Tư Mộ Hàn nhất định là nợ Đường Thanh Nhã rất nhiều ân tình.
Tư Mộ Hàn đau đầu nhìn chiếc điện thoại vừa cúp máy, nhìn Nguyễn Tri Hạ, thành thật trả lời:
"Anh đã từng bị bắt cóc, lúc đó bởi vì anh bị đánh vào đầu, dẫn đến việc tạm thời bị mù và điếc, cô ta luôn ở bên cạnh anh, chia sẻ với anh nửa miếng ăn duy nhất của mình."
"Lúc đó anh đã thề rằng sẽ đối xử tốt với cô ta đến hết đời."
"Chỉ là không ai ngờ sau đó lại phát sinh nhiều chuyện như vậy."
Tư Mộ Hàn thở dài một hơi.
Anh đã từng thực sự nghĩ đến việc cưới cô ta làm vợ, cả đời sẽ không bao giờ rời xa cô ta, đối xử tốt với cô ta.
Chỉ là sau đó xảy ra một loạt chuyện khiến mọi thứ đi lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
Và anh cũng đã kết hôn với Hạ Hạ, thậm chí còn yêu cô.
Vì yêu Hạ Hạ, anh luôn cảm thấy áy náy với Đường Thanh Nhã.
Vì vậy, anh đã cố gắng hết sức để bù đắp cho cô ta.
Nhưng những gì cô ta đã làm sau khi cô ta trở lại thực sự khiến anh thất vọng.
Thực ra ngay từ đầu cô ta đã nói với anh rằng cô ta hận anh đi yêu người khác, hơn nữa cô ta sẽ không chúc phúc cho anh, nếu không thì có lẽ anh sẽ không cảm thấy thất vọng như vậy.
Nhưng dù sao anh đã hứa sẽ cưới cô ta, cô buồn bã, tức giận và không thể tha thứ là điều đương nhiên.
Nhưng ngoài mặt cô ta nói không quan tâm muốn chúc phúc cho anh, nhưng trong lòng lại âm thầm làm mọi cách để gieo rắc bất hòa châm ngòi ly gián, điều này thực sự khiến anh chán ghét.
Nguyễn Tri Hạ sững sờ tại chỗ sau khi nghe những lời của Tư Mộ Hàn.
Cô tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không.
Tư Mộ Hàn nói, khi anh không thể nhìn thấy và nghe thấy, Đường Thanh Nhã là người ở bên cạnh anh sao?
Cô có nghe nhầm không?
Sao cô không biết từ khi nào cô đã trở thành Đường Thanh Nhã rồi?
Nguyễn Tri Hạ chỉ cảm thấy một cơn giận không tên dâng lên trong lòng.