Mục lục
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách - Bản dịch chuẩn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng, Thạch Văn Bỉnh không chịu được nổi cáu, mắng thẳng mặt ông ta: “Ba, ba sống hèn nhát như vậy, thảo nào năm đó mẹ con coi thường ba, chạy theo người giàu có tới kinh đô!”

Những lời này thật sự đã chọc trúng ống phổi của Thạch Khoan.

Thạch Khoan làm việc gì cũng do dự đắn đo, lề mà lề mề, năm đó cũng vì lý do này mà ông ta bị vợ khinh bỉ các kiểu, cuối cùng vợ ông ta tức giận bỏ trốn theo một người giàu có tới kinh đô, bỏ lại chồng và con trai, vứt bỏ gia đình.

Đây cũng là vết sẹo vĩnh viễn không bao giờ lành trong lòng Thạch Khoan.

“Cái loại láo lếu!”

“Loại con vong ân bội nghĩa!”

“Đại nghịch bất đạo!”

Thạch Khoan cảm thấy khó thở, mở miệng mắng được ba tiếng, đồng thời thẳng tay tát cho Thạch Văn Bỉnh ba cái bạt tai, khiến miệng anh ta chảy máu.

Hiện trường lập tức trở nên yên lặng đến lạ.

Thạch Văn Bỉnh ôm mặt, trừng mắt nhìn Thạch Khoan.

Hai tên vệ sĩ túm chặt Trịnh Bác Dương cúi đầu không dám tiếp lời, dẫu sao cũng là việc nhà người ta, họ không tiện nói thêm bất cứ gì.

Trầm mặc hồi lâu.

Cuối cùng, Thạch Khoan ngồi xuống ghế, nói với giọng điệu như bị rút cạn sức lực: “Được, được, vậy ba sẽ kiên cường một lần cho con xem xem.”

Ông ta vung tay lên nói: “Xử Trịnh Bác Dương.”

Thạch Văn Bỉnh vui vẻ: “Thế này mới đúng chứ, ba, ba làm vậy mới đáng mặt đàn ông!”

Trịnh Bác Dương đứng đối diện sợ hãi không thôi, cuối cùng thì Thạch Khoan này vẫn không qua nổi con trai mình, xem ra anh ta sắp phải bỏ mạng tại đây rồi.

Anh ta liều mạng phản kháng.

Nhưng một sinh viên yếu ớt như anh ta sao có thể là đối thủ của hai tay vệ sĩ dáng người cao to cường tráng kia chứ?

Hai tay vệ sĩ tuân lệnh, sau đó, một người giữ Trịnh Bác Dương, một người khác dùng cánh tay thô chắc khỏe mạnh kẹp lấy cổ anh ta, dùng sức siết, giống hệt một con mãng xà đang cuốn quanh một con vật nhỏ nào đó, muốn dùng cách thức này để khiến anh ta hít thở không thông, từ từ lấy mạng anh ta.

Cách chết này có thể bảo vệ các cơ quan nội tạng trong cơ thể không bị tổn thương, và cũng là phương thức giết người mà họ dùng nhiều nhất.

Lúc đầu Trịnh Bác Dương còn phản kháng, nhưng dần dần anh ta cảm giác hô hấp mình trở nên khó khăn, yết hầu cũng sắp vỡ vụn đến nơi.

Ý thức dần trở nên mơ hồ.

“Tôi… Phải chết… Thế này sao…”

Ngay lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc, những tiếng bước chân dồn dập bỗng truyền đến, một vài người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát cất bước đi tới.

Người cầm đầu, đương nhiên là đội trưởng đội cảnh sát-Tạ Mạnh trí.

“Làm gì vậy?” Tạ Mạnh Trí hô to một tiếng.

Tay vệ sĩ kia thấy rõ có điềm không ổn, lập tức buông lỏng tay ra, sau đó đẩy Trịnh Bác Dương sang một bên.

Ngay lập tức, vài tên cảnh sát đi tới đỡ Trịnh Bác Dương, tiến hành kiểm tra anh ta, phát hiện chỉ là tạm thời thiếu oxy, nên đầu óc có chút mơ hồ, tuy nhiên không có gì nguy hiểm tới tính mạng cả.

Tạ Mạnh Trí chỉ vào tên vệ sĩ, quát: “Các người định giết người đấy à?”

Tên vệ sĩ kia sốt sắng, vội ném nồi cho Thạch Khoan: “Đây đều là do ông Thạch làm, chúng tôi chỉ làm theo những gì ông ấy bảo mà thôi.”

Hả?

Có chuyện này nữa sao?

Tạ Mạnh Trí đi vào văn phòng, nhìn chằm chằm Thạch Khoan, mở miệng hỏi: “Thạch Khoan, có chuyện gì thế này? Tại sao ông lại cho thuộc hạ giết Trịnh Bác Dương?”

Thạch Khoan híp mắt lại.

Mặc dù thời khắc này đã tới, nhưng ông ta vẫn còn khá tỉnh táo.

Một khi tội danh “giết hại Trịnh Bác Dương” được chứng thực, tuy là Trịnh Bác Dương không chết, nhưng chắc chắn ông ta vẫn sẽ bị liệt vào tội cố ý giết người nhưng không thành, và sẽ phải ngồi tù vài năm.

Vậy nên ông ta quyết không để tội danh này được gắn lên người mình.

Vì thế, Thạch Khoan lập tức làm vẻ mặt bất lực, nói với giọng điệu vô cùng oan ức: “Đồng chí cảnh sát à, tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi, tôi mới là người bị hại.”

Ông ta mới là người bị hại sao?

Tạ Mạnh Trí dở khóc dở cười, hỏi: “Tại sao lại nói ông là người bị hại? Rõ ràng là thuộc hạ của ông đang cố tình mưu sát Trịnh Bác Dương!”

Thạch Khoan lại nói: “Đồng chí cảnh sát, cậu nghe tôi nói đã, tình huống là thế này. Mẹ của cậu Trịnh Bác Dương này bị bệnh, tôi có lòng tốt kê cho cậu ta toa thuốc, kêu cậu ta quay về cứu mẹ mình đi, kết quả mọi chuyện diễn ra không được thuận lợi, mẹ cậu ta vẫn trong tình trạng bệnh nặng sắp chết.”

“Đồng chí cảnh sát, cậu biết đấy, trên đời này làm gì có loại thuốc nào trị được bách bệnh? Cũng làm gì có loại thuốc nào uống một lần là khỏi bệnh? Bệnh của mẹ cậu ta thật sự rất nặng, dù có không trị khỏi được, thì cũng không thể đổ hết tội danh quái đản lên đầu tôi chứ?”

“Kết quả Trịnh Bác Dương tới đây càn quấy đủ trò, nói là tôi làm hại mẹ cậu ta. Có trời đất chứng giám, mẹ cậu ta vốn dĩ sẽ chết, tôi làm gì được?”

“Vậy mà cậu ta lại tới đây làm loạn, thậm chí còn muốn ra tay đánh tôi. Tôi cũng hết cách, nên chỉ có thể gọi vệ sĩ tới đưa cậu ta đi, kết quả cậu ta nổi nóng, chẳng những không chịu đi còn vung tay đánh nhau.”

“Mà vệ sĩ của tôi trong tình thế cấp bách, đành sử dụng một số thủ đoạn quá kích để khắc chế cậu ta.”

“Còn nữa, chúng tôi mới là người bị hại, chúng tôi chỉ là đang có những hành động tự vệ đúng với pháp lý mà thôi, chỉ có điều là ra tay có hơi nặng quá. Nhưng Trịnh Bác Dương cứ đòi đánh đòi giết, chúng tôi cũng nóng, nên ra tay nặng một chút cũng không phải điều gì khó hiểu, đúng không?”

Quả là nhanh mồm dẻo miệng!

Trên đời này, e là không ai giảo biện giỏi hơn được Thạch Khoan rồi?

Chỉ một lời nói có thể biến đen thành trắng, chỉ một lời nói có thể biến hành vi phạm tội thành hành vi tự vệ hợp pháp, ha ha, hôm nay Tạ Mạnh Trí có thể mở mang tầm mắt rồi.

Giờ phút này Trịnh Bác Dương còn đang mơ hồ, yết hầu lại khó chịu đến cực điểm, có muốn giảo biện cũng không thể thốt nên lời, chỉ có thể đứng nghe lời từ một phía Thạch Khoan.

Về vấn đề này, tạm thời là không động tới Thạch Khoan.

“Thôi được!”

Tạ Mạnh Trí xua xua tay, mở miệng: “Chuyện này dừng ở đây, Thạch Khoan, tôi tới tìm ông hôm nay là vì có chuyện khác.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK