Mục lục
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách - Bản dịch chuẩn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Nhưng hôm nay, đừng kẻ nào mong được chạy thoát! 

Tốc độ của Thiên Hạt đã vượt xa tưởng tượng của bọn chúng, chỉ trong thời gian chưa đến một phút ngắn ngủi, móng tay đỏ tươi sắc nhọn đã cửa qua cổ từng người một, hơn mười tên lưu manh côn đồ đã bỏ mạng, không tên nào thoát được. 

Dưới ánh trăng, xác chết nằm la liệt trên mặt đất. 

Thiên Hạt lau máu trên ngón tay, lại chậm một điếu thuốc, vừa hát vừa rời khỏi “hiện trường”. 

Còn lúc này, trong căn nhà nằm cách đó không xa, Kỳ Anh Tư vẫn chẳng biết gì hết, vẫn đang ngồi đợi lão Tam dẫn người tới. 

“Đã hai mươi phút rồi, sao ông ta vẫn chưa đến nhỉ? Lão Tam này càng lúc càng lề mề!” 

Kỳ Anh Tư nôn nóng bẩm số gọi cho lão Tam, nhưng điện thoại cứ đổ chuông mãi mà không có ai bắt máy. 

“Hừ, cái tên lão Tam này bò đến đây hả?” 

Đang lúc thắc mắc, Kỳ Anh Tư liền nghe thấy một loạt tiếng gõ cửa vang lên không ngớt. 

Cộc, cộc, cộc. 

Cộc, cộc, cộc. 

“Ha, cuối cùng cũng đến rồi” 

Kỳ Anh Tư bỏ điện thoại xuống, nhanh chóng bước ra mở cửa. Nhưng người ông ta nhìn thấy không phải là lão Tam, mà là một người đàn ông tóc thắt bím, miệng ngậm điếu thuốc đang đứng ở cửa. 

“Cậu, cậu là ai?” 

“Thiên Hạt.” 

Kỳ Anh Tư là người thông minh, rõ ràng cảm thấy có gì đó không ổn nên đã định đóng cửa lai. 

Nhưng Thiên Hạt còn nhanh hơn. 

Âm. 

Kỳ Anh Tư bị đá vào trong phòng, Thiên Hạt bước vào và đóng cửa lại. 

“Cậu định làm gì?” 

“Cần tiền à?” 

Thiên Hạt không hề quan tâm đến Kỳ Anh Tư, cứ đi thẳng đến chỗ Nhậm Chỉ Lan đang bị trói trên ghế và chặt đứt sợi dây chỉ bằng một ngón tay. 

Anh ta nhả ra một làn khói: “Bà Nhậm, bà có thể rời khỏi đây.” 

“Hả? Chuyện này..” Nhậm Chỉ Lan vẫn còn hơi mờ mịt, không biết chuyện gì đang xảy ra. 

Thiên Hạt thản nhiên nói: “Sau khi ra khỏi cửa thì rẽ trái, cứ đi thẳng sẽ có người đến đón.” 

“A, được.” 

Nhậm Chỉ Lan cũng không lo lắng được nhiều, thà có người cứu bà ta còn hơn bị Kỳ Anh Tư bức hại. 

Bà ta rời khỏi phòng, dựa theo lời nói của Thiên Hạt đi dọc theo con đường lớn. 

Trong phòng chỉ còn lại ba người Thiên Hạt, Kỳ Anh Tư, Lâu Hân Duyệt. 

Kỳ Anh Tư dựa vào tường, đưa tay cầm lấy một cây gậy bóng chày, hung dữ hỏi: “Là ai phái cậu tới đây? Nói!” 

Thiên Hạt vẫn im lặng, chỉ lấy một sợi dây thừng ra, thắt nút, không biết định làm gì. 

Kỳ Anh Tự nuốt nước miếng, đe dọa: “Cậu có biết tôi là ai không? Tôi là đạo diễn lớn Kỳ Anh Tư! Tôi là người của Giải trí Bá Khổng, tôi biết rất nhiều nhân vật lớn ở Hollywood. Cậu thử động vào tôi xem, cả thế giới sẽ truy nã cậu” 

Sau khi Thiên Hạt thắt dây xong, anh ta đi về phía Kỳ Anh Tư. 

Kỳ Anh Tư định dùng cây gậy bóng chày tấn công Thiên Hạt, nhưng trong nháy mắt đã bị hạ gục, hoàn toàn không có cơ hội đánh trả. 

Thiên Hạt lại nói với Lâu Hân Duyệt: “Cô, lại đây.” 

“Tôi không qua, tại sao tôi phải qua chứ?” 

“cứu mạng, cứu mạng” 

“Giết người.” 

Lâu Hân Duyệt hét to lên, Thiên Hạt khẽ lắc đầu, sải bước tiến về phía trước và chỉ một nhát dao bổ tới đã hạ gục cô ta. 

Sau đó, anh ta cởi hết quần áo của hai người ra và buộc họ quay lưng lại với nhau. 

Rồi anh ta lại xé tấm ga trải giường màu trắng ra làm hai mảnh. 

Một nửa viết “gian phu”, một nửa viết “dâm phụ”, rồi lại lần lượt treo lên người của Kỳ Anh Tư và Lâu Hân Duyệt. 

Cuối cùng, Thiên Hạt kéo hai người họ ra khỏi nhà và treo họ dưới ngọn đèn đường. 

Trong chớp mắt, cơn gió lạnh đã đánh thức hai người họ tỉnh lại. 

Kỳ Anh Tư giật mình: “Cậu làm gì vậy? Thả tôi ra, mau thả tôi ra! Cậu làm như vậy là đang phạm tội đấy, có biết không hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK