Mục lục
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách - Bản dịch chuẩn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Khi ngày càng có nhiều người xuất hiện, rốt cuộc mọi người đã nhận ra, tuy bọn họ không có mối làm ăn hay bất cứ liên hệ nào với nhau, nhưng cả đám đều ở chung trong một tiểu khu. 

Tiểu khu Đế Hào! 

Trong vòng hai tiếng, hết thảy mọi người đã đến đông đủ. 

Chủ nhà của ba mươi hộ gia đình ở tiểu khu đều đã có mặt đầy đủ. 

Nhưng người tổng phụ trách vẫn chưa xuất hiện, chỉ sai người túc trực chấm trà rót nước cho họ, hơn nữa còn chuẩn bị một bàn thức ăn cực kỳ phong phú. 

Rất nhiều người trong số họ không có tâm trạng dùng điểm tâm, nhưng giờ đã gần trưa, ai nấy đều đói bụng lắm rồi. 

Vốn bụng đã sôi, cộng thêm người tổng phụ trách còn chuẩn bị thức ăn cho họ. 

Vậy thì ăn thôi? 

Mọi người cùng ngồi xuống, cầm đũa ăn từng miếng một, đồng thời trong lòng cũng thầm oán hận, rốt cuộc người tổng phụ trách đang giấu gì trong hồ lô vậy, khua chiêng gõ trống mời nhiều người tới như thế chỉ để mời họ ăn bữa cơm thôi sao? 

Cho dù là mời dùng cơm, cũng đâu thể chỉ để khách ăn không, còn chủ nhân thì lại không trình diện chứ. 

Trong lúc mọi người đang vô cùng khó hiểu, một người đàn ông tiến về phía họ, đó không phải người tổng phụ trách, mà là người phát ngôn của người tổng phụ trách - Mộc Dương Nhất. 

Mọi người vừa định đứng dậy, Mộc Dương Nhất đã vội xua tay. 

"Các vị cứ ngồi, các vị cứ ngồi." 

Nói xong, dưới ánh nhìn của mọi người, anh ấy bước tới trước TV, lấy đầu đĩa DVD ra, mở 

khay, đặt đĩa lên, sau đó đẩy vào lại, vài tiếng xèo xèo vang lên, TV thuận lợi nhận đĩa và 

chiếu nội dung lên màn hình. 

Kênh tuyên truyền quảng cáo trong màn hình đã thay đổi. 

Biến thành kênh tuyên truyền việc phá bỏ và cải tạo lại khu ven bờ sông phía tây thành phố. 

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, lại là trò gì nữa đây? 

Vừa định hỏi xem có chuyện gì, Mộc Dương Nhất đã nói: “Mọi người ăn uống ngon miệng, tôi đi trước.” 

Vừa đến đã đi? 

Làm ơn, anh có thể nói rõ mọi chuyện rồi hãy để có được không? 

Quan Chí Toàn không chịu được nữa, đứng dậy cười nói: “Trưởng quan Mộc, xin dừng bước” 

Mộc Dương Nhất nhìn ông ta: “Ông chủ quan có chuyện gì à?” 

Quan Chí Toàn cười hỏi: “Không phải, trưởng quan Mộc, mới sáng sớm tổng phụ trách đã gọi điện thoại kêu chúng tôi đến đây, tại sao vậy? Không thể cứ bắt chúng tôi chờ mãi như vậy, ít nhất cũng phải cho chúng tôi một lý do chứ.” 

Mộc Dương Nhất mỉm cười: “Thật ra cũng không có gì to tát, chỉ là tổng phụ trách biết mọi người là trụ cột của khu Giang Nam, lo lắng mọi người mệt mỏi không có thời gian nghỉ ngơi nên đã làm chủ thay mà gọi mọi người đến đây ăn uống nghỉ ngơi thoả thích.” 

“Nếu mọi người đã ăn no uống say rồi mà muốn rời đi thì cứ đi bất cứ lúc nào, không cần phải báo cáo” 

Nói xong, Mộc Dương Nhất không ở lại thêm giây phút nào nữa, lập tức rời khỏi khu ăn cơm. 

“Ở trưởng quan Mộc.” 

Quan Chí Toàn nhìn theo bóng lưng rời đi của Mộc Dương Nhất với vẻ mặt sững sờ, anh đang nói đùa sao? 

Mới sáng sớm đã gọi ba mươi vị quan to tới chỉ để bọn họ ăn cơm nghỉ ngơi thôi à? Tại sao họ lại cảm thấy như đang bị đùa giỡn thể nhỉ? 

Chẳng lẽ tổng phụ trách vì muốn chiếm được nụ cười của người đẹp mà cố ý lừa gạt họ đến đây ư? 

Không thể nào. 

Quan Chí Toàn ngồi xuống, trong lòng thầm tính toán. 

Chuyện không đáng tin cậy như vậy, tuyệt đối tổng phụ trách không thể làm được. 

Mặc dù chưa nhìn thấy tổng phụ trách nhưng Quan Chí Toàn đã nghe được tin tức rằng đó là một người cường quyền, thông minh sắc sảo, không ít kẻ ác đều rơi vào tay anh ta. 

Một nhân vật như vậy sẽ không bao giờ làm những điều lố bịch. 

Mục đích thực sự của việc mời họ ăn cơm là gì? 

Đôi mắt của Quan Chí Toàn vô thức nhìn về phía ti vi, ngay khi Mộc Dương Nhất vừa bước vào, việc duy nhất anh ấy làm là đổi đĩa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK