Mục lục
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách - Bản dịch chuẩn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Giang Sách? Được, tôi nhớ kỹ cái tên này. Nói cho anh biết, chuyện hôm nay không xong đầu, sau này tôi còn sẽ đến tìm anh!” 

“Tôi chờ anh.” 

Bộ Nhược Trần hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, vội vàng dẫn theo đám thuộc hạ rời đi. 

Đã bị người ta dùng tiền vả mặt, sao còn có thể không biết xấu hổ tiếp tục ở đây nữa? 

Giang Sách nắm tay Đinh Mộng Nghiên quay về chỗ ngồi, Đinh Mộng Nghiên còn chưa lấy lại được tinh thần. 

Tôn Tuấn Phong cố nở nụ cười tươi, hỏi: “Được đó, em Giang, anh đúng là có tiền mà, sao anh có thể lấy ra được hai tỷ vậy, nói cho anh trai biết với?" 

Giang Sách khẽ cười một tiếng: “Tôi không nói với anh.” 

Khóe môi Tôn Tuấn Phong giật vài cái, suýt nữa đã tức đến mức ra tay đánh nhau. 

Đinh Mộng Nghiên nói: “Giang Sách, tiêu nhiều tiền như vậy chỉ để mua một sợi dây chuyền, dù thế nào em cũng đều cảm thấy không đáng giá” 

Giang Sách cười: “Anh nói, thứ hôm nay anh mua không phải là sợi dây chuyền, là nhân chứng. Vừa nãy em không nghe người chủ trì nói sao? Chủ nhân trước của sợi dây chuyền này sống hơn chín mươi tuổi, ông ấy và vợ đã sống đến đầu bạc răng long, làm bạn cả đời.” 

Mộng Nghiên, đây cũng là mong muốn của anh.” 

“Nếu hai tỷ có thể mua được cuộc sống hạnh phúc bên nhau đến già với em, làm bạn cả đời với em, anh không những cảm thấy đắt, ngược lại còn rất có lời.” 

Đinh Mộng Nghiên chu miệng. 

Tuy rằng cô biết rõ Giang Sách dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ cô vui vẻ, nhưng phụ nữ mà, sao có thể chịu được châu báu, những lời hay thi nhau “oanh tạc”, cho dù là Đinh Mộng Nghiên cũng không chịu nổi. 

Cô cười tươi như là đóa hoa, xinh đẹp hào phóng và vui vẻ. 

Tôn Tuấn Phong ngồi đối diện ăn một một chén cơm chó thật to, lửa giận trong lòng đã dâng lên đến cổ họng, lúc nào cũng có thể bùng nổ. 

“Ờ thì, hai người ăn trước đi, tôi ra ngoài gọi điện thoại, báo cho công ty đối phương chuyện mở họp.” 

“Được.” Đinh Mộng Nghiên đến nhìn cũng không thèm liếc nhìn Tôn Tuấn Phong một lần. 

Tôn Tuấn Phong bước ra khỏi khách sạn, đi tới trước cửa. 

Anh ta lập tức lấy di động ra gọi vào một cái điện thoại. 

“Alo, Tiểu Hắc, chuyện làm đến đâu rồi?” Tôn Tuấn Phong hỏi. 

“Yên tâm đi anh Tôn, đều làm tốt theo lời dặn của anh. Phòng trong khách sạn đã được trang bị cameras Chuyển động, kết nối với truyền hình cáp. Đến lúc đó cả quá trình anh làm chuyện kia với người đẹp trong phòng đều sẽ được lưu giữ và nghi lại, tiện cho ngày sau anh thường thức dư vị.” 

Tôn Tuấn Phong nghe xong cười ha ha, lại hỏi: “Đúng rồi, “thuốc” đã chuẩn bị xong chưa?” 

“An tâm, “thuốc” tôi cũng chuẩn bị thỏa đáng cho anh. Tất cả đều là hiệu quả mạnh nhất, “thuốc” có tác dụng mạnh nhất, uống một giọt cũng sẽ khô nóng cả người, muốn ngừng mà không được. Uống hết một lọ, cho dù có nhìn thấy heo mẹ cũng không chịu nổi. Anh chỉ cần cho người đẹp uống “thuốc” này, đảm bảo cô ta sẽ van xin muốn anh, muốn ném cũng không ném được!” 

Trong đầu Tôn Tuấn Phong đã nghĩ đến dáng vẻ mê say của Đinh Mộng Nghiên, hưng phấn đến mức thầm cười ha ha ha. 

“Tốt, rất tốt, Tiểu Hắc làm tốt lắm. Chỉ cần chuyện này thành, tôi sẽ cho anh một phong bì lớn!” 

“Cảm ơn anh Tôn.” 

“Được, không nói nhiều, cúp trước.” 

Tôn Tuấn Phong cáp điện thoại, trong lòng đầy đắc ý. 

Nếu kế hoạch chủ động lấy lòng thất bại, vậy chỉ có thể dùng một vài thủ đoạn cứng rắn. 

Anh ta nhìn chằm chằm về phía Đinh Mộng Nghiên đang ngồi trong khách sạn, lẩm bẩm: “Để cho hai người khoe khoang một lúc, chờ đến tốt, xem tôi dạy dỗ đứa phụ nữ thổi tha như cô thế nào! Đến lúc đó cô phải cầu xin tôi muốn! Ha ha ha ha.” 

Nói chuyện điện thoại xong, Tôn Tuấn Phong vui tươi hớn hở đi vào trong khách sạn, đặt mông ngồi xuống, sương mù trên mặt đã tan biến không còn, trên mặt cười ha hả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK