Mục lục
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách - Bản dịch chuẩn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Này, họp cái gì mãi chứ? Dù gì thì đến cuối cùng chẳng phải đều do ông cụ quyết định hết sao? Mấy cái ý kiến các cô nêu ra còn lâu mới được dùng đến, việc trước mắt là cô phải giúp anh hai giải quyết vấn đề quan trọng này đi đã!" 

Trước sự lôi kéo của Đinh Phong Thành, Đinh Mộng Nghiên đành bất lực lên xe anh ta. 

Tiểu khu Danh Uyển, số 33. 

Xe dừng lại. 

Đinh Mộng Nghiên và Đinh Phong Thành đi vào trong nhà, bị Tô Cầm liếc mắt nhìn thấy. 

“Mộng Nghiên, sao hôm nay con về sớm vậy? A... Phong Thành, cháu cũng tới à?" 

Đinh Phong Thành sốt ruột hỏi: "Thím, Giang Sách có ở nhà không?" 

"Có, còn chưa nhấc mình dậy nổi kìa." 

“Mặt trời chiếu đến mông rồi còn chưa dậy sao?" Đinh Phong Thành đầy đẩy Đinh Mộng Nghiên: “Mau mau mau, cô đi gọi cậu ta dậy đi." 

Đinh Mộng Nghiên bất lực lắc đầu, cô đi đến cửa phòng ngủ, ngồi trên đầu giường. 

Cô đẩy đẩy người Giang Sách: "Đừng giả vờ nữa, chẳng phải sáng nay anh đã ra khỏi giường rồi sao? Nhìn thấy Đinh Phong Thành tới là lại giả bộ ngủ?" 

Giang Sách nhếch môi cười. 

“Ai giả vờ chứ?” 

“Anh thấy hơi mệt, nên muốn ngủ nướng một chút thôi mà.” 

Đinh Mộng Nghiên hỏi: "Vậy giờ Đinh Phong Thành đang đứng đợi anh bên ngoài kia, rốt cuộc anh có dậy nổi hay không?" 

Giang Sách hờ hững trả lời: "Không dậy nổi, không gặp." 

“Hả?” 

“Em ra nói với anh ta, anh biết anh ta tới tìm anh vì mục đích gì, nhưng có câu nói là "một người làm một người hưởng", chính anh ta đã gây ra những chuyện này, anh ta tự đi mà giải quyết, anh sẽ không đi chùi mông giúp anh ta đâu." 

Đinh Mộng Nghiên thở dài, cô đi ra cửa phòng, nói nguyên văn những gì Giang Sách nói cho Đinh Phong Thành nghe. 

Lửa giận trong lòng Đinh Phong Thành bỗng chốc cháy lên, anh ta cũng bất chấp, trực tiếp vọt tới cửa phòng quát lớn: "Giang Sách, tôi khuyên cậu làm người đừng nên quá phận!" 

Giang Sách ngáp một cái, nhắm mắt lại hỏi: "Mộng Nghiên, sao lại thế này? Mới sáng sớm tinh mơ sao lại có tiếng chó sủa thế nhỉ?" 

Đinh Phong Thành suýt chết vì tức. 

Anh ta rất muốn nhào lên cho Giang Sách một cái đấm, nhưng nghĩ lại anh ta đang có chuyện cần nhờ đến anh, nên không thể không cố nhịn mà nuốt cục tức này xuống. 

Anh ta kìm nén cơn giận, nói: "Giang Sách, tôi biết cậu đang khó chịu mấy hành vi gần đây của tôi, tôi đã chiếm mất công lao của cậu, tôi biết tôi sai rồi. Nhưng cậu cũng không thể đứng không nhìn tôi đi vào chỗ chết được đúng không, mà tôi bị sỉ nhục cũng chẳng sao, cái mấu chốt là đối phương muốn gỡ bảng hiệu nhà họ Đinh chúng ta! Mà đó lại là thứ tổ tiên để lại, là cái "mặt" của nhà họ Đinh chúng ta, nếu bảng hiệu bị gỡ đi thì người mất mặt không phải chỉ có mỗi tôi, mà là cả nhà họ Đinh! Ngay cả Mộng Nghiên cũng không dám ngẩng đầu khi đứng trước mặt người khác đâu!" 

Đinh Mộng Nghiên cũng gật đầu: "Đúng vậy, Giang Sách, hãy nghĩ đến danh dự của cả nhà họ Đinh, anh có thể ra tay giúp Đinh Phong Thành lần này không?" 

Đinh Phong Thành lập tức bổ sung thêm: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không để cậu hỗ trợ suông đâu. Chẳng phải trên giấy sinh tử có ghi đối phương sẽ trả phí mời là một ngàn vạn sao? Tôi sẽ không lấy một xu nào hết, tất cả đều cho cậu hết, được không?" 

Với một người có lòng tham không đáy như Đinh Phong Thành mà nói thì lời hứa này đã là sự nhượng bộ lớn nhất của anh ta rồi. 

Nhưng mà... 

Giang Sách trở mình, lười nhác hỏi: "Như vậy nghĩa là, hiện giờ anh không dùng danh nghĩa cá nhân tới mời tôi hỗ trợ, mà là dùng sự vinh quang và nhục nhã của nhà họ Đinh tới để xin tôi đúng không?" 

Đúng vậy!” 

“Ồ, nếu là danh dự vinh hay nhục của nhà họ Đinh thì có lẽ anh vẫn chưa đủ tư cách đầu nhỉ?" 

Đinh Phong Thành sửng sốt: "Giang Sách, ý cậu là sao?" 

Giang Sách ho khan một tiếng, hạ tông giọng xuống thấp nhất, nói ra chuyện khiến người nghe phải khiếp sợ. 

“Ý của tôi là, nếu là danh dự vinh quang hay nhục nhã của nhà họ Đinh thì nên để người đứng đầu nhà họ Đinh tới tìm tôi." 

“Anh, để ông cụ tới đây một chuyến đi." 

Đinh Phong Thành còn tưởng rằng lỗ tai của mình có vấn đề gì rồi, xấu hổ ho khan một tiếng. 

"Mày, mày nói cái gì?" 

Giang Sách kéo chăn bông xuống: "Tôi nói, bảo ông cụ đích thân đến đây nói với tôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK