Mục lục
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách - Bản dịch chuẩn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Dao vừa lo lắng vừa thấy nhục nhã. Cô ấy đã mò mẫm, lăn lộn trong ngành này nhiều năm như vậy, phải trả giá không biết bao nhiêu tâm huyết và cố gắng, không dễ gì mới chờ được cơ hội một bước bay lên trời cao. 

Có lẽ nào chỉ mới bay được một nửa lại sẽ rơi xuống dưới ư? 

Giấc mộng ngôi sao. 

Chung quy chỉ là một giấc mộng? 

Cô ấy không cam lòng! 

Mạc Thiếu Hồng kỳ quái nói: "Cô cũng không cần phải sợ hãi. Tôi biết các nữ nghệ sĩ như các cô hình như có hiệp ước cấm yêu đương hẹn hò gì đó. Tôi cũng chẳng phải là loại người thích ép buộc người khác. Nếu cô đã không thích tôi mà lại có những hạn chế của hiệp ước 

thì thôi đi vậy, tôi cũng không muốn cô làm bạn gái của tôi." 

"Chỉ là..." 

Anh ta cười xấu xa nhìn Lăng Dao: "Gần đây tình hình kinh tế của tôi có hơi eo hẹp. Dao Dao, một ngôi sao lớn như cô thì chắc hẳn là kiếm được không ít tiền nhỉ? Cho tôi mượn một chút nhé?" 

Bấy giờ Lăng Dao mới hiểu rõ. 

Hóa ra là đối phương thấy mình đã thành công nên muốn lợi dụng những tấm ảnh ân ái chụp được năm đó để đe dọa nhằm lấy một khoản tiền từ mình. 

"Đây là tống tiền! Là phạm tội đó!" 

“Suyt suyt, đừng có nói khó nghe như vậy chứ.” Mạc Thiếu Hồng nói: “Tôi chỉ là "mượn" của cô thôi, sao có thể coi là tống tiền? Nếu cô cảm thấy là tôi đang tống tiền thì cô có thể gọi cảnh sát đến bắt tôi ngay bây giờ mà." 

Lăng Dao tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng lên xuống. 

Cô ấy rất muốn gọi cảnh sát đến bắt người, nhưng cô ấy cũng biết rằng chỉ cần mình gọi cảnh sát thì mọi chuyện sẽ đầu vào đó, nói không chừng những bức ảnh sẽ bị lộ ra ngoài sớm hơn. 

Không thể gọi cảnh sát. 

Lăng Dao căm hận hỏi: "Anh muốn bao nhiêu tiền?" 

"Ôi chao, vậy mới đúng chứ, tôi cũng không cần nhiều đầu, chỉ..." Mạc Thiếu Hồng duỗi ra hai ngón tay: "Hai trăm vạn tệ" 

"Cái gì? Hai trăm vạn tệ? Sao anh không đi cướp luôn đi!" 

Mặc dù gần đây Lăng Dao ngày càng nổi tiếng nhưng hiện tại số tiền tiết kiệm của cô ấy không tăng lên đáng kể. Có lẽ trong tương lai cô ấy sẽ có nhiều tiền như vậy, nhưng hiện tại cô ấy vẫn chưa thể lấy ra được. 

"Tôi không có!" 

Mạc Thiếu Hồng lại chẳng tin rằng một ngôi sao lớn không thể chi ra hai trăm vạn tệ? Ha ha, nhất định là đang nói dối rồi. 

Anh ta thản nhiên nói: "Trưa ngày mai, tôi đợi cô ở quán bar Lão Dương. Nếu lúc đó có không lấy được tiền thì đừng trách tôi chia sẻ ảnh cho phần đông cư dân mạng." 

"Mạc Thiếu Hồng, anh là đồ khốn nạn!" 

Mạc Thiếu Hồng cười lớn rồi rời khỏi nhà, để lại Lăng Dao đứng ở cửa, uất ức rơi lệ. 

Lúc trước bị lừa dối. 

Bây giờ bị gài bẫy. 

Chẳng lẽ cả đời này cô ấy đều không thể thoát khỏi "móng vuốt" của Mạc Thiếu Hồng sao? 

Ngày hôm sau. 

Giang Sách đến Giải trí Ức Mạch từ sớm, tùy ý đi tới đi lui như thường lệ để kiểm tra tình hình hoạt động của toàn bộ công ty. 

Lúc đi đến phòng học diễn xuất, anh chợt nghe thấy giáo viên biểu diễn - Nhậm Chỉ Lan đang lớn tiếng răn dạy. 

"DÌ Lan dạy dỗ thật đúng là nghiêm khắc." 

"Không biết ai xui xẻo mà bị dì Lan mắng như vậy nhỉ?" 

Anh tò mò đi tới xem xét, sau khi nhìn thấy người bị mắng thì anh lập tức trở nên không bình tĩnh nổi. 

Người bị khiển trách hóa ra lại là Lăng Dao! 

Giang Sách cảm thấy khó hiểu. Anh đã từng chứng kiến kỹ năng diễn xuất của Lăng Dao từ trước, đừng nói là so sánh với người mới, thậm chí so sánh với những diễn viên cũ đã đóng phim hàng chục năm thì họ cũng chẳng bì kịp với cô ấy. 

Thông thường thì cô ấy hay được Nhậm Chỉ Lan điểm danh khen ngợi, thường được chọn làm học sinh làm mẫu để cho các nghệ sĩ khác học hỏi. 

Sao ngày hôm nay... 

Sau khi lớp học diễn xuất kết thúc, Giang Sách chặn Nhậm Chỉ Lan ở cửa, nhỏ giọng hỏi: "Di Lan, sao vừa rồi dì lại mắng Lăng Dao vậy?" 

Nhậm Chỉ Lan thở dài: "Cũng không biết hôm nay có chuyện gì mà trạng thái của Lăng Dao vô cùng tệ, hoàn toàn chẳng nghe lọt những gì mà dì dạy, quên hết tất cả những gì mình đã học trước đây. Điều khiến người ta bực bội hơn nữa là kỹ năng diễn xuất sở trường của mình mà con bé cũng không phát huy được. Con nói gì có thể không nổi nóng hay sao?" 

"Nghiêm trọng như vậy à?" 

“Đúng đó.” Nhậm Chỉ Lan nói: “Sách nhi, bồi dưỡng nghệ sĩ không chỉ là trau dồi kỹ năng mà còn là tu dưỡng phẩm chất tâm lý của họ. Dì cảm thấy dường như Lăng Dao đang có điều gì đó bận tâm, con phải dành thời gian khuyên răn, chỉ bảo con bé. Chẳng phải bộ phim truyền hình mà con bé đóng vai chính sắp khởi quay sao? Nếu con bé lấy loại trạng thái này mà đi diễn thì nguy mất." 

Giang Sách gật đầu: "Được rồi, con hiểu rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK