Mục lục
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách - Bản dịch chuẩn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Nhưng mà điều khiến cho mọi người ngạc nhiên chính là anh thể mà vẫn duy trì hơi thở đều đặn như cũ, giống như hết thảy vừa rồi chỉ là chuyện nhỏ, cơ bản không đủ để anh xuất ra bản lĩnh thật sự. 

Đây vẫn còn là người sao? 

Hình như quá mạnh rồi đúng không? 

Ông bác đi tới ôm lấy đứa nhỏ, nước mắt tí tách rơi xuống: 

“Cháu trai bảo bối của ông, cháu đúng là hù chết ông nội rồi, suýt chút nữa ông nội không còn nhìn thấy cháu nữa rồi.” 

Mọi người đều cảm khái, đứa nhỏ này có thể sống sót trở về quả là một cái kỳ tích. 

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khâm phục tán thưởng nhìn anh, đồng thời ném ánh mắt khinh bỉ về phía Điền Dương. 

“Đội trưởng bơi lội chó má gì, còn không được bằng người qua đường nhà người ta nữa.” 

“Ha ha, nói cái gì mà người ta chắc chắn không có khả năng còn sống trở về, kết quả thì sao? Người ta không chỉ trở lại một mình mà còn cứu cả đứa nhỏ về rồi, nhân tiện cũng muốn hỏi thử mặt anh có đau hay không?” 

Điền Dương xấu hổ đến mức không còn mặt mũi gì để nhìn người, cúi đầu lặng lẽ chuồn đi. 

Giang Sách cười cười, nhặt áo khoác trên mặt đất lên, quay người đi tới chiếc xe đang đậu trên đường. 

Lúc này, ông bác đã nhanh chóng chạy tới nói: "Ân nhân xin dừng bước.” 

Anh quay đầu lại nhìn ông ta, hỏi: “Còn có chuyện gì sao?” 

Ông bác kích động nói: “Cậu đã cứu mạng cháu trai của tôi, tôi không thể không báo đáp được, một trăm vạn mà tôi đã đồng ý trước đó nhất thiết phải đưa cho cậu.” 

Anh nhẹ nhàng cười, anh đúng thật là không thiếu chút tiền ấy. 

Anh chỉ vào đứa nhỏ, cười nói: “Tôi không cần tiền, bác giữ lại mua chút thuốc bổ cho đứa nhỏ bồi bổ cơ thể đi, lần này gặp chuyện đoán chừng đã làm cho thằng bé sợ hãi.” 

Anh nói xong, quay người mở cửa xe, chuẩn bị rời đi. 

Mọi người không khỏi khen ngợi, cứu người lại không đòi tiền, thật sự là tác phong quân tử, khí phách anh hùng! 

Ông bác xúc động đến vỡ òa, vốn cứ tưởng đối phương là vì tiền mới cứu người, ai biết người ta đạo đức tốt cơ bản không phải là vì tiền. 

Ở xã hội bây giờ, thanh niên trẻ tuổi vừa có năng lực lại có trách nhiệm dạng này thực sự cũng không nhiều lắm. 

"Ân nhân có thể cho biết tên họ được không?” 

“Giang Sách.” 

Ông bác lấy một tấm danh thiếp từ trong ngực ra đưa cho anh: “Giang ân nhân, đây là danh thiếp của tôi, sau này nếu như có chỗ nào cần tôi giúp đỡ thì cậu có thể gọi điện thoại cho tôi. Tôi chắc chắn sẽ không từ chối.” 

“Được, tôi nhận.” 

Anh đặt danh thiếp ở bên trong xe, vẫy vẫy tay, lái xe rời đi. 

Trên đường lái xe, không biết là anh cố ý hay vô tình nhìn vào tấm danh thiếp kia mấy lần. 

Công ty trách nhiệm hữu hạn Rolling Thunder Records, nhà sản xuất huy chương vàng, La Thịnh. 

“Nhà sản xuất huy chương vàng à?” 

“Vậy cũng là người làm trong trong lĩnh vực giải trí đúng không? Có lẽ về sau sẽ có cơ hội hợp tác.” 

Anh cất kỹ danh thiếp, lái xe đi đến tòa nhà văn phòng tổng phụ trách. 

Hai mươi phút sau, xe chậm rãi dừng lại. 

Anh từ trong xe bước ra, phủi phủi quần áo. Bởi vì vừa rồi anh mặc nguyên quần áo xuống sông cứu người cho nên trên người ướt sũng, xe liên tục chạy trên đường vì thế có một ít chỗ trên quần áo đã được hong khô, còn một ít nơi vẫn còn ẩm ướt. 

Loại trạng thái nửa ướt nửa khô này khiến cho anh tương đối khó chịu. 

“Phải nhanh đi thay một bộ quần áo sạch sẽ khác mới được.” 

Anh đi vào trong tòa nhà, vừa bước tới đầu cầu thang đúng lúc nhìn thấy một gã đàn ông để râu cá trê đứng chờ ở thang máy. Đối phương mặc âu phục trang trọng, cả người trên dưới chỉnh chu sạch sẽ, cẩn thận tỉ mỉ, vừa nhìn đã biết là một người đặc biệt thích sạch sẽ. 

Sau khi đối phương nhìn tới anh, không tự chủ bước sang bên cạnh nhường đường, đồng thời lộ ra vẻ mặt ghét bỏ. 

Giờ phút này anh đúng là có hơi bẩn. 

Đối với người có bệnh thích sạch sẽ mà nói, quả thật sẽ bị ghét bỏ. 

Anh xấu hổ nhích lại gần bên cạnh, cố hết sức không đứng chung chỗ với người đàn ông để râu kia. 

Lúc này, một gã đàn ông mặc âu phục thắt cà vạt cũng đang chạy chậm lại đây, nhìn người đàn ông để râu nói: “Phó cục trưởng Diêm, tôi vừa nhận được tin báo người của tổng phụ trách sẽ lập tức tới ngay, bảo chúng ta có thể đi lên trên chờ được rồi.” 

Thì ra người đàn ông để râu này chính là phó cục trưởng Diêm Quan Vũ của Cục Công Thương muốn đến nhờ anh làm việc. Người còn lại đang báo cáo bên cạnh chính là thư ký của ông ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK