Mục lục
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách - Bản dịch chuẩn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Lâm Gia Vinh thoáng sững sờ bước lên xe, chỉ thấy Giang Sách đạp ga, xe trực tiếp đi theo chiếc Lamborghini trước mặt, thấy chừng muốn đuổi theo đòi một câu giải thích sao? 

"Thần y Giang, cậu muốn làm gì vậy?" 

"Ăn miếng trả miếng." 

"Ha?" 

"Bọn họ làm gì với xe của tôi, tôi sẽ trả lại hết." 

Xe yêu chịu "sỉ nhục", Giang Sách tuyệt đối sẽ không cho qua như vậy. 

"Nhưng mà, thần y Giang, đối phương là tay đua F1 chuyên nghiệp, còn lái siêu xe. Làm sao cậu có thể đuổi kịp? Tôi thấy chuyện này cho qua đi, sau này sẽ có cơ hội..." 

Không đợi Lâm Gia Vinh nói xong, Giang Sách đã tăng mã lực và nhanh chóng đuổi theo. 

Anh ta lái siêu xe, xe Giang Sách lại không phải cũng là siêu xe sao? 

Khả năng vận hành của xe không có nhiều khác biệt, thứ để so sánh chỉ là kỹ thuật. Tay đua F1 chuyên nghiệp thì sao? Giang Sách vẫn có có tin tưởng chiến thắng anh ta! 

Xe đi được nửa đường, Khương Chi Sơn nhìn thấy chiếc Ferrari đuổi theo trong gương chiếu hậu, trong lòng không khỏi vui mừng. 

"Ha ha, thật là một con chó điên." 

"Vậy mà lại còn dám đuổi theo? Không biết tự lượng sức mình." 

Anh ta đạp mạnh chân ga, tốc độ tăng đột ngột khiến Ferrari bị bỏ lại phía sau. 

Dù gì cũng là một tay đua F1 chuyên nghiệp, Khương Chi Sơn hoàn toàn khác với những tay đua mà Giang Sách gặp phải trước đây. Trên đường thẳng, Khương Chi Sơn về cơ bản không gặp bất cứ vấn đề gì. 

Ngay cả khi vào cua cũng gần như hoàn hảo. 

Cùng với hiệu suất siêu khủng của Lamborghini, Khương Chi Sơn luôn ở vị trí dẫn đầu, hoàn toàn không có cách nào đuổi kịp. 

Trong chiếc xe phía sau. 

Lâm Gia Vinh lắc đầu lia lịa: "Thần y Giang, hay là thôi nhé? Tuy rằng y thuật của cậu rất lợi hại, nhưng nói đến kỹ năng lái xe thì người ta là dân chuyên nghiệp lận đấy, bỏ đi ha?" 

Một mặt, Lâm Gia Vinh biết Giang Sách không so được với người ta. 

Mặt khác, Lâm Gia Vinh lại càng sợ Giang Sách giận quá mất khôn, gây ra hành động gì đó không lý trí. 

Phải biết rằng, bây giờ họ đang chạy quá tốc độ trên đường cao tốc, và bất kỳ chuyển động bất thường nào cũng sẽ dẫn đến một loạt kết quả khủng khiếp ở tốc độ cao như vậy. 

Xe hủy người chết chỉ chuyện trong nháy mắt. 

Vì vậy, Lâm Gia Vinh vô cùng sợ hãi, hận không thể tiến lên giành lấy tay lái, ép buộc Giang Sách dừng lại. 

Nhưng rốt cuộc ông ta vẫn không làm vậy. 

Nếu thực sự giành lấy tay lái, ước chừng chỉ trong phút chốc sẽ tiêu đời. 

Tình hình như vậy giằng co một hồi lâu, khoảng cách giữa hai xe hầu như không thay đổi. 

Khương Chi Sơn ở trong xe phía trước cũng có chút ngoài ý muốn. 

Thành thật mà nói, anh ta đã sử dụng rất nhiều kỹ năng đua xe F1. Nếu là một tài xế bình thường, phòng chừng đã sớm bị anh ta bỏ xa đến nỗi ngay cả đèn hậu cũng không nhìn thấy rồi. 

Nhưng Giang Sách lại vẫn có thể ôm chặt không buông, điều này cho thấy kỹ năng lái xe của anh cũng không tồi. 

"Ha ha, thằng nhóc, có chút bản lĩnh đó." 

"Nhưng đừng lấy sở thích của anh khiêu chiến bát cơm của tôi!" 

"Anh, vẫn chưa đủ tư cách so tài với tôi." 

Vẻ mặt Khương Chi Sơn trở nên nghiêm túc, vận dụng nhiều kỹ năng hơn nữa. Lại một củ vào cua, nhanh chóng kéo dài khoảng cách, ngược lại, chiếc Ferrari phía sau không có cơ hội đuổi kịp. 

Hiệu suất xe của Ferrari và Lamborghini không có nhiều khác biệt nên hiệu suất trên đường thẳng chênh lệch không lớn, chỉ cần đạp ga là được. 

Để quyết định thắng bại phải so sánh xem kỹ năng vào cua của ai tốt hơn. 

Về mặt này, kỹ năng của Khương Chi Sơn lẽ ra sẽ thành thục hơn, dù sao thì Giang Sách cũng là một tay nghiệp dư. Lần nào cũng có vẻ chậm hơn chút, khoảng cách cũng bị kéo giãn ngày càng lớn. 

Khương Chi Sơn chế nhạo: "Rác rưởi, còn muốn so sánh với tôi? Anh mà xứng à?" 

Xe phía sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK