Mục lục
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách - Bản dịch chuẩn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Các người tới đây làm gì? Ở đây không chào đón các người, cút, cút cho tôi.”

Long đầu trọc cười nói: "Chủ tịch Chu, ông hồ đồ thật hay giả vờ hồ đồ thế? Chúng tôi tới đây làm gì, trong lòng các người không phải rõ nhất sao? Lúc trước các người hãm hại chú Trình, trong lòng không có ý kiến gì mà?"

"Ngày mai là giỗ bảy ngày của chú Trình. Theo chỉ thị của lão đại, tôi sẽ đưa các người đến trước linh đường, đi thôi."

Chu Doãn Cường liên tục lùi lại phía sau: "Tôi không đi, tôi sẽ không đi!"

Ông ta quay người lại và định chạy vào biệt thự, nhưng một vài tên đầu hói cùng lúc lao lên, đè Chu Doãn Cường xuống đất, kéo ông ta về phía chiếc xe tải.

Khi Kevin Diêm nhìn thấy tư thế này, trái tim anh ta lạnh đi một nửa.

"Kevin Diêm, tự anh đi hay muốn chúng tôi giúp anh?"

"Không, không cần giúp, tôi sẽ tự đi."

Kevin Diêm thức thời hơn nhiều, anh ta tự mình bước tới chiếc xe tải màu trắng, anh ta biết nếu anh ta phản kháng, tính mạng của anh ta sẽ biến mất ngay lập tức.

Haizzz.

Đang thở dài thì đột nhiên có hai chiếc xe tải lớn chạy tới, chắn ngang đường lại.

Sau đó, một nhóm đông người cầm gậy bóng chày nhảy xuống, nhìn sơ cũng phải hơn 30 người, chặn cứng hết đường.

Người cầm đầu là một tên ác bá cường hào nổi danh gần đây- Côn Tử Đầu.

“Uầy, đây không phải là Long đầu trọc sao? Đã lâu không gặp.” Côn Tử Đầu mỉm cười đi tới.

Hai mắt Long đầu trọc nheo lại.

"Anh Côn, anh có ý gì? Cướp người sao?"

Côn Tử Đầu nói: "Này, làm sao dám cướp người của anh Long được chứ? Thực ra tôi chỉ có một nguyện vọng duy nhất, đó là xin anh Long sẽ giơ cao đánh khẽ, tha cho bọn họ một mạng, coi như nể mặt em trai này, thế nào?"

Nghe vậy, Chu Doãn Cường và Kevin Diêm đã hiểu ý.

Côn Tử Đầu này chắc hẳn sau khi thấy thông báo đã lao đến cứu người.

Dưới phần thưởng hậu hĩnh phải có một người dũng cảm, điều này có vẻ hợp lý.

Long đầu trọc hừ lạnh một tiếng: "Mày là cái thá gì? Tại sao tao phải nể mặt mày? Cút, nếu không tao sẽ xử lý cả mày đấy!"

Thuộc hạ của Côn Tử Đầu không hài lòng, định cầm gậy bóng chày xông lên.

"Ồ, đợi đã, chờ đã."

Côn Tử Đầu vẫn cười nói: "Anh Long đừng tức giận, thật ra tôi cũng không phải ngăn cản anh Long làm việc. Như vậy đi, anh để cho bọn họ một ngày, một ngày được không? Chỉ cần qua ngày mai, anh muốn bọn họ chết thế nào cũng được.”

Ý định ban đầu của Côn Tử Đầu là lấy tiền của Chu Doãn Cường trước.

Một khi tiền đã có trong tay, anh ta không quan tâm đến những chuyện còn lại.

Nhưng làm sao có thể chứ?

Ngày mai là giỗ bảy ngày của Trình Hải. Giang Sách sẽ đưa Chu Doãn Cường và Kevin Diêm đến đó và trừng phạt cả hai ở linh đường. Làm sao có thể cho họ sống qua ngày mai được chứ?

“Không được!” Long đầu trọc đầu dứt khoát từ chối.

Côn Tử Đầu có chút không vui.

Anh ta trừng mắt nhìn Long đầu trọc: "Này, tôi nói này Long đầu trọc, mọi người quen nhau lâu rồi, nên anh cũng không quá coi trọng tôi đúng không? Đúng, tôi thừa nhận đội của anh mạnh hơn tôi, nhưng hiện tại anh chỉ có không đến mười người, tôi dẫn theo hơn 30 người, bây giờ mà động thủ thì anh điều người đến cũng không kịp, anh sẽ thua."

"Vậy thì hà tất gì phải ép tôi động thủ? Một khi động thủ thì hai bên sẽ đều thua thiệt."

"Anh Long, để hai người họ sống thêm một ngày, có được không?"

Long đầu trọc nhún nhún vai: "Côn Tử Đầu, đừng nói nhảm nữa, tao sẽ nói cho mày rõ ràng, hiện tại tao phải đưa hai người này đi!"

"Vậy chúng ta không thể bàn bạc được đúng không?"

"Không thể."

Côn Tử Đầu nghiến răng nghiến lợi: "Vậy thì xin lỗi, mấy anh em, lên cướp người!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK