Mục lục
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách - Bản dịch chuẩn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy người Giang Sách thắng lợi trở về, chuyến đi tới KTV Tụ Tinh lần này, bọn họ đã thu hoạch bội thu, tất nhiên, điều khiến mọi người cảm thấy hưng phấn nhất vẫn là Thạch Văn Bình tự bẫy chính mình. 

Mặc dù ngoài miệng Tân Uẩn không nói ra, nhưng trong lòng đã vui như nở hoa rồi. 

Từ trước đến nay cô ấy luôn bị Thạch Văn Bình bắt nạt, hôm nay càng bị Thạch Văn Binh dọa sợ, bây giờ thì tốt rồi, coi như cô ấy đã nhìn thấy đối phương bị trừng phạt rồi. 

Ác giả ác báo, câu nói này chẳng hề sai. 

Ba người đi ra bên ngoài, rời khỏi KTV. 

Tân Tử Dân cười ha hả nói: “Hôm nay thật sự quá đã, đầu tiên là khiến Thạch Văn Bỉnh bỏ ra một khoản tiền công cốc để mua hàng giả, rồi lấy được Biển Thước thần châm mà chúng ta mong muốn, cuối cùng còn thu hoạch bất ngờ một lá gan. Trước khi rời đi, càng nhận được một món quà lớn, để cho chúng ta nhìn thấy trò hay của Jalice, ha ha ha, đã, đã quá đi mất!” 

“Coi như lần này tên khốn Thạch Văn Bình đã gánh cái tên bị nguyền rủa đồ bị cắm sừng nghìn năm, lần này nhà họ Thạch bọn họ đã mất hết mặt mũi rồi.” 

Bọn họ vừa đi vừa nói, lúc ra tới bên ngoài thì sắc trời đã ảm đạm. 

Lúc chuẩn bị lên xe, chỉ thấy một người đàn ông ăn mặc lịch sự đi tới. 

Anh ta đeo kính, mặc đồ vest, dáng vẻ nhân sĩ thượng lưu, tóc càng vuốt keo bóng loáng, rất có cảm giác tiểu sinh nhu mì trong các ngôi sao truyền hình hiện nay. 

Người đàn ông đi tới trước mặt Giang Sách, rồi chủ động vươn tay ra nói: “Chào anh, tôi tên là Diệu Hàng, là cố vấn pháp lý. Lúc này trong buổi đấu giá nhìn thấy anh vung tiền như rác, thật sự rất khâm phục, nên muốn kết giao làm quen với anh, không biết tôi có mạo muội hay không?” 

Mặc dù giọng điệu của Diêu Hàng hiền lành, nhưng Giang Sách đã ở trên chiến trường trong thời gian dài, nên vừa liếc mắt đã nhìn ra điều khác thường của anh ta. 

Ánh mắt người đàn ông này mập mờ, trên người tỏa ra hơi thở u ám xảo quyệt, chỉ có người 

trong tình huống nham hiểm lừa bịp, quanh năm đấm đá lẫn nhau mới hình thành hơi thở đó. 

Người như vậy cực kỳ nguy hiểm. 

Hơn nữa lúc Diêu Hàng nói chuyện, mấy tên nhà giàu ở xung quanh đều vô tình hữu ý liếc nhìn anh ta, Giang Sách có thể cảm nhận được đủ loại cảm xúc như sợ hãi, thương tiếc, chế giễu và cười trên nỗi đau của người khác trong mắt bọn họ. 

Mặc dù đủ loại cảm xúc khác nhau, nhưng một chuyện có thể biểu đạt đủ loại cảm xúc như vậy thì có nghĩa là bọn họ cảm thấy mấy người Giang Sách đang gặp rắc rối. 

Chỉ khi nào một người gặp rắc rối thì người khác mới biểu hiện ra mấy vẻ mặt này. 

Mà rắc rối xuất phát từ đầu chứ? 

Chỉ có thể là từ Diêu Hàng - người đàn ông đang đứng trước mặt mình đây. 

Mấy phán đoán này gần như hoàn thành trong tích tắc, Giang Sách vô cùng bình tĩnh giơ tay ra bắt tay với Diêu Hàng: “Chào anh, tôi tên là Giang Sách, nghề nghiệp là bác sĩ.” 

“Bác sĩ ư?” Diệu Hàng hơi bất ngờ nói: “Mặc dù thu nhập của bác sĩ cũng không thấp, nhưng có thể một lần lấy ra một tỷ thì cực kỳ hiếm.” 

Giang Sách xua tay nói: “Chỉ là tổ tiên xa xỉ mà thôi.” 

“Bác sĩ Giang khách sáo rồi.” Diệu Hàng bỗng chủ động nói: “Gặp nhau là duyên số, bác sĩ Giang, không bằng để tôi làm chủ, mời các vị đi ăn một bữa được không?” 

Tới rồi, vấn đề tới rồi. 

Nếu bọn họ đi tham dự bữa tiệc của anh ta, không biết sẽ gặp phải rắc rối gì, nếu chỉ có một 

mình Giang Sách thì còn dễ nói, nhưng bây giờ bên cạnh anh còn có Tân Uẩn và Tân Tử Dân, nên anh không được phép có bất kỳ sai lầm gì. 

Dưới tiền đề không hiểu rõ nội tình của đối phương thì anh không được manh động. 

Nhưng nếu từ chối thẳng thừng thì chẳng khác nào đánh mất cơ hội tìm hiểu đối phương, sau một hồi cân nhắc, Giang Sách nói: “Nhưng chúng tôi có chuyện gấp phải quay về ngay, nếu anh thật sự muốn đi ăn, không bằng tìm một nhà hàng ở gần nơi chúng tôi sinh sống đi." 

Khóe miệng Diệu Hàng khẽ cong lên. 

Con mồi đã cắn câu rồi. 

“Được thôi!” Anh ta chỉ về phía chiếc xe đậu ở gần đó: “Xe của tôi đang ở bên đó, ba người cứ đi trước đi, rồi tôi sẽ chạy theo ba người.” 

“Được.” 

Mấy người Giang Sách ngồi lên xe, sau đó lái xe rời đi, Diệu Hàng cũng từ tốn đi theo sau. 

Đợi bọn họ rời đi rồi, còn có hai chiếc xe van khác cũng chạy theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK