Mục lục
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách - Bản dịch chuẩn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó một nhóm người hùng hổ bước xuống. 

Trên tay mỗi người đều cầm sẵn dao găm, dao rựa, thanh sắt và những thứ khác tương tự 

Là một người phụ nữ, dưới tình huống đêm tối như thế này, Tô Nhàn theo bản năng liền thấy rất sợ hãi, mặc dù có Giang Sách ở ngay bên cạnh, cô ấy vẫn không tự chủ được bắt đầu run rấy. 

Cho dù Giang Sách có lại lợi hại đến đâu đi nữa, làm sao có thể đánh thắng được những kẻ côn đồ tay lăm lăm vũ khí thế này, trong khi tay anh không có một tấc sắt phòng thân? 

Tô Nhàn sợ hãi hỏi: “Bọn họ là ai vậy? Là người của Tô Trung Nguyên sao?” 

“Không giống.” 

22 

Giang Sách bình tĩnh nói: “Em cúi thấp đầu xuống, khóa chặt cửa xe lại, nhớ kỷ ở yên trong xe không được phép ra ngoài, để anh ra xem thử có chuyện gì?” 

“A?” Tô Nhàn lo lắng giữ chặt anh lại: "Đừng, bọn họ có rất nhiều người, lại còn mang theo vũ khí, tốt hơn hết chúng ta cứ ở yên trong xe không ra ngoài, gọi điện thoại báo cảnh sát là được rồi.” 

Giang Sách vỗ vỗ tay cô ấy, mỉm cười nói: “Yên tâm đi, những người này không làm gì anh được đâu.” 

Trong lúc hai người đang nói chuyện, mấy tên côn đồ đã đi tới rồi trước mặt. 

Một đám không ngừng huýt sáo, trong miệng phun ra những lời hạ lưu dơ bẩn, Tô Nhàn nghe thấy mặt mũi đỏ bừng tức giận. 

“Em gái nhỏ, ra ngoài chơi với anh trai nào?” 

“Trông em cũng không tồi, rất xinh đẹp sao lại đi cùng với một kẻ bất lực thế này làm gì? Qua đây chơi với mấy anh đi” 

“Xuống xe xuống xe đi, bọn anh đang rất nóng lòng muốn được nghe tiếng kêu của em đấy” 

Giang Sách nhíu nhíu mày, đẩy cửa xe bước ra ngoài. 

“Chúng tao muốn cô ấy đi xuống đây chứ không phải mày, mày chạy ra làm cái gì?” 

“Trời ạ, chắc là mày nghĩ muốn một mình đánh nhau với mấy người bọn tao hả? không tự lượng sức mình, anh em đập chết nó đi.” 

Ngay sau đó một vài người trong bọn họ cầm vũ khí hùng hổ tiến lên, thời điểm vừa mới chuẩn bị động thủ đánh người, liền nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Giang Sách được đèn xe chiếu xuống, trong nháy mắt sợ tới mức hồn vía bay thẳng lên trời, cả một đám chết chân tại chỗ không dám tiến lên thêm một bước nào nữa. 

Ở đối diện, Giang Sách đều đã chuẩn bị tâm lý rất tốt để chuẩn bị chiến đấu , lại bị sự thay đổi đột ngột của bọn họ làm cho kinh ngạc. 

Vừa mới còn kêu la đòi đánh đòi giết như thế nào lại không đánh nữa rồi? 

Sau khi do dự trong chốc lát, đám người liền tách ra, một người đàn ông vóc dáng mập thấp đi tới, nhìn chằm chằm vào Giang Sách từ trên xuống dưới, nở nụ cười tươi rói. 

“Ai nha, đây không phải đại ca Giang Sách sao? Thật là nước lớn trôi miếu Long Vương, người một nhà lại không biết là người một nhà” 

Giang Sách sửng sốt nhìn kỹ lại, phát hiện người đàn ông thấp bé trước mắt này chính là Bệnh Lão Hổ mấy ngày trước mới đi nhà bọn họ để thu tiền, hôm ấy gã ta bị Long đầu trọc dạy giỗ rất thê thảm, từ đấy mỗi khi nhìn thấy Giang Sách trong lòng gã luôn sinh ra bóng ma sợ hãi. 

Gã không thể nào tưởng tượng được mục tiêu động thủ đêm nay lại là Giang Sách. 

Bệnh Lão Hổ lau mồ hôi lạnh, vẫn còn may là mình có ánh mắt tốt kịp thời nhận ra Giang Sách, nếu không lỡ tay đánh nhau với Giang sách rồi, trở về thế nào cũng bị Long đầu trọc cho người đem gã đi rút gân lột da mất. 

Trong lòng gã thầm mắng Trịnh Vân mấy chục lần, cũng không chịu hỏi thăm xem thực lực của đối phương như thế nào đã muốn dây vào, đây không phải là đem gã đẩy vào hố lửa 

sao? 

Giang sách nhàn nhạt hỏi: “Bệnh Lão Hổ, xem ra anh đối tôi rất không vừa lòng, một hai đều phải cùng tôi tính rõ ràng mọi chuyện phải không?” 

Bệnh Lão Hổ nghe vậy sợ tới mức liên tục xua tay: "Không có, không thể nào! Nói thật với anh, tôi thực sự đang làm việc cho người khác, nhận tiền của người không thể không làm việc.” 

Giang Sách nhíu mày, hoá ra Bệnh Lão Hổ không phải vì trả thù chính mình mà tới đây, vậy thì vì ai mà tới? 

Người đó chỉ có thể là Tô Nhàn. 

Anh trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? 

Bệnh Lão Hổ một năm một mười đem tất cả nói ra, thì ra gã nhận của Trịnh Vận 60 vạn tệ, phối hợp anh ta diễn một vở diễn, hành hung nam nhân quấy rối phụ nữ, quay đầu lại, anh ta sẽ giả vờ vô tình chạy đến anh hùng cứu mỹ nhân, khiến người phụ nữ đang ở trên xe phải lòng và yêu anh ta say đắm. 

Nghe xong những lời miêu tả của Bệnh Lão Hổ, Tô Nhàn thiếu chút nữa không nhịn được nôn ra. 

Đã từng gặp rất nhiều kẻ ghê tởm, nhưng chưa bao giờ gặp qua một kẻ ghê tởm đáng khinh như vậy. 

“Thật là một tên cặn bã.” Tô Nhàn tức giận mắng một câu. 

Bệnh Lão Hổ đưa ra gương mặt tươi cười: "Chuyện này, Giang Sách đại ca, chúng tôi thật sự không biết người mà Trịnh Vận muốn đánh lại chính là anh, càng không biết người anh ta muốn chiếm lấy lại là bạn gái của anh, nếu mà chúng biết trước, cho dù có cho mười cái lá gan cũng không dám làm bậy như vậy.” 

Bị gã cho rằng Tô Nhàn trở thành bạn gái của mình. 

Giang Sách xấu hổ ho khan một tiếng: "Ây... Anh hiểu lầm rồi, cô ấy không phải của tôi..." 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK