Mục lục
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách - Bản dịch chuẩn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Cô thở dài, rút tay ra khỏi tay anh. 

"Không phải em không tin anh." 

"Mà là em không tin bản thân mình." 

Nhìn bộ dạng cô đơn của VỢ, Giang Sách càng thêm không đành lòng, nhưng giờ phút này có nói nhiều cũng chỉ vô dụng, bởi vì Đinh Mộng Nghiên chẳng có chút tự tin gì cả, một chút xíu cũng không có. 

Điều duy nhất Giang Sách có thể làm chính là đứng vững sau lưng, yên lặng ủng hộ Định Mộng Nghiên, giúp cô vượt qua cái cửa ải khó khăn này. 

Anh nói lời cuối: "Mộng Nghiên, hãy tin anh, lần này nhất định sẽ bình an vượt qua mọi chuyện." 

"Chỉ mong là vậy." 

Đinh Mộng Nghiên nghiêng người, dựa đầu vào lòng Giang Sách. 

Dù mai này có ra sau, ít nhất bây giờ vẫn còn một nơi che mưa che gió, để cơ thể và tinh thần đầy mệt mỏi của cô có thể bình yên nghỉ ngơi. 

Giữa đêm, trong văn phòng trụ sở nhà họ Đinh, văn phòng chủ tịch. 

Một già hai trẻ, ba người thảnh thơi ngồi trên sô-pha, trong tay cầm một ly rượu vang, sung sướng thưởng thức. 

Đinh Phong Thành gác chéo chân, vui vẻ nói: "Chị cả, chị giỏi thật, kế hay như vậy mà chị cũng nghĩ ra được. Hẳn em ba bây giờ đang rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan cho xem, luyến tiếc miếng thịt béo” trước mắt, nhưng lại không có kế xoay chuyển càn khôn. Vừa nghĩ tới thôi đã cảm thấy sướng điên người rồi." 

Hồi trước bị Đinh Mộng Nghiên và Giang Sách bắt nạt lâu như vậy, cuối cùng hôm nay anh ta cũng có cơ hội xả mối hận trong lòng. 

Đinh Trọng gật đầu. 

Tuy Đinh Mộng Nghiên là cháu gái của ông ta, nhưng lại khiến ông ta mất mặt, không thể không xuống đài hết lần này tới lần khác. 

Giờ thì hay rồi, rốt cuộc cũng có cơ hội làm nhục Đinh Mộng Nghiên một phen. 

Với lại đâu phải ông ta ép Đinh Mộng Nghiên làm chuyện này, là Đinh Mộng Nghiên tự mình muốn làm; cũng đâu phải ông ta chủ động làm nhục Đinh Mộng Nghiên, ông ta chỉ mượn tay người khác để thực hiện chuyện này thôi. 

Chiều mượn đao giết người này đúng là đã ghiền thật. 

Đều là người một nhà, nhưng Đinh Trọng lại vô cùng xem thường Đinh Mộng Nghiên, nếu không phải vì 10% cổ phần của công ty, Đinh Trọng đã sớm đá Đinh Mộng Nghiên tới chỗ khỉ họ cò gáy nào đó rồi. 

Đinh Tử Ngọc mỉm cười, nói: "Ông nội, nếu chỉ làm em ba không xuống nổi đài, bị nhục mặt một chút, thì tính ra quá có lợi cho cô ta rồi, thực tế chúng ta cũng chẳng vớt vát được chỗ tốt gì, vậy không khỏi quá nông cạn." 

Đinh Trọng hỏi: "Sao đây, cháu còn có ý định khác nữa à?” 

"Đương nhiên ạ." 

Đinh Tử Ngọc đặt ly rượu vang đỏ xuống, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Ông nội, điều ông kiêng kị nhất ở em ba là gì?" 

Đinh Trọng không nói chuyện. 

Đinh Tử Ngọc nở nụ cười: "Hẳn là 10% cổ phần công ty trong tay nó, đúng không?" 

Bầu không khí trong phòng tĩnh lại. 

Tuy rất không tình nguyện thừa nhận, nhưng chuyện này thực sự khiến Đinh Trọng cực kỳ khó chịu. Mỗi lần nghĩ tới 10% cổ phần của công ty lại nằm trong tay Đinh Mộng Nghiên, cả người ông ta lập tức cảm thấy không thoải mái. 

Đinh Tử Ngọc nói tiếp: "Ông nội, không phải lần này chính là cơ hội tốt nhất để thu hồi số cổ phần đó sao?" 

"Ý cháu là gì?" 

"Ý cháu rất đơn giản, em ba không chỉ không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ kia, khả năng cao còn sẽ đắc tội những nhân vật tại to mặt lớn này. Tới lúc đó, không phải ông đã có cơ hội thu hồi 10% cổ phần kia về rồi ư?" 

Nói rất đúng! 

Đinh Trọng thông suốt rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK