Mục lục
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách - Bản dịch chuẩn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Phượng Nhã lườm anh ta một cái, nói: “Anh nói năng linh tinh cái gì đấy, bây giờ giá đã tăng lên mười tệ rồi” 

Hai vợ chồng họ kẻ tung người hứng, cố tình dồn Giang Sách vào thế khó. 

Giang Sách cũng không bận tâm, anh cúi người xuống lấy bức thư pháp của mình ra, nói: “Trùng hợp quá, bức thư pháp của cháu cũng là bút tích của Đường Bá Hổ, hơn nữa... cũng là bức “Thiềm Cung Linh Thiếp”. 

Hä? 

Bầu không khí trong phòng bao lập tức thay đổi. 

Từ Thông cười gằn, nói: “Chà, trò đùa này chẳng vui chút nào. Bút tích của Đường Bá Hổ vốn đã hiểm, bức “Thiềm Cung Linh Thiếp” này lại càng hiếm có khó tìm hơn, trên đời này chỉ có một bức. Tôi đã mua được nó, làm sao mà anh có thể có được?” 

>> 

Giang Sách mỉm cười: “Vậy chắc chắn trong hai bức có một bức là giả rồi.” 

“Ha, ý của anh là, bức tôi mua là hàng giả đúng không? Cái đồ thùng rỗng kêu to, anh mở bức mình mua ra cho tôi xem xem!” 

Giang Sách mở bức thư pháp ra trước mặt tất cả mọi người. 

Một bức thư pháp vô cùng hoàn mỹ được bày ra trước mắt, trùng hợp là, nó giống hệt với bức thư pháp mà Từ Thông vừa lấy ra! 

“Chuyện này...” Từ Thông sững sờ. 

Hai bức thư pháp giống hệt nhau, vậy chắc chắn có một bức là giả. 

Từ Thông cười khẩy, nói: “Ô, cũng được đấy nhỉ, sao chép lại rất giống. Giang Sách, anh mua cái “thảm” này bao nhiêu tiền đấy? Trình độ nhái lại cao như vậy, theo tôi thấy chắc là không dưới hai trăm tệ đâu nhỉ?” 

Anh ta luôn miệng nói đồ của Giang Sách là giả. 

Giang Sách mỉm cười, hờ hững đáp: “Có những người mua bỏ ra hai nghìn vạn mua phải hàng giả, bị hở một số to mà vẫn ngây thơ không biết gì, còn huênh hoang tự đắc, đúng là không biết nên nói gì cho phải” 

“Anh nói cái gì?” Từ Thông gào lên: “Haha, anh dám nghi ngờ bức thư pháp của tôi là giải 

sao?” 

“Không phải là nghi ngờ, mà đó là sự thật” 

Lúc hai bên đang đối đầu với nhau không ai chịu ai thì đúng lúc này, ngoài cửa có một ông lão đeo kính, mặc quần áo vải đi ngang qua, nghe thấy bên trong đang cãi vã rất ầm ĩ, ông ta bèn vô thức liếc vào một cái. 

Vừa liếc mắt, bước chân ông ta đã khựng lại. 

“Đó là...” 

Hai mắt ông lão sáng lên, không được mời mà tự ý xông vào bên trong phòng riêng của bạn họ. 

“Hai vị, hai vị có thể đưa bức thư pháp trong tay cho tôi xem một chút được không?” 

Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn lên người ông ta. 

Vương Chí Vinh và Đinh Khải Sơn là hai người đầu tiên thấy sửng sốt đến ngẩn người, những người am hiểu về thư pháp như bọn họ rất quen thuộc với ông lão ở trước mặt. 

FEL 

Ông ta là Diệp Tân Công, một thánh thư đương đại vô cùng nổi tiếng trong giới thư pháp trong nước. 

Thư pháp của ông Diệp có thể nói là “vô địch”. 

Ông ta có ba mươi sáu học trò, mỗi người bọn họ đều là các cao thủ nổi danh trong và ngoài nước, có thể nói, ông Diệp đây chính là biểu tượng cho giới thư pháp hiện thời. 

Một nhân vậy như vậy, bình thường Đinh Khải Sơn và Vương Chí Vinh có muốn nịnh nọt, tầng bốc làm thân cũng không có cơ hội. 

Không ngờ hôm nay bọn họ lại được gặp ông ta ở đây. 

Hai người họ vội vàng đứng dậy, kính cẩn cúi mình chào Diệp Tân Ngôn, không hẹn mà cùng đồng thanh nói: “Hậu bối xin phép chào ông Diệp!” 

Diệp Tân Ngôn mỉm cười vuốt râu, ánh mắt chưa hề rời khỏi hai bức thư pháp kia. 

Ông ta nói, giọng điệu có vẻ hơi nôn nóng: “Không cần khách khí, các vị, có thể cho tôi được nhìn qua hai bức thư pháp này không?” 

Vương Chí Vinh vui vẻ nói: “Ông Diệp muốn xem, vãn bối cầu còn không được. Cũng thật trùng hợp, hai bức thư pháp này giống hệt nhau, chúng tôi cũng tranh cãi mãi mà vẫn không phân biệt được bức nào là thật, bức nào là hàng nhái. Ông Diệp đã đến đây, vừa khéo có thể giúp chúng tôi xem xét kiểm tra một cách cẩn thận, xem xem bức nào mới đích thực là bút tích của Đường Bá Hổ!” 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK