Mục lục
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách - Bản dịch chuẩn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Nhàn khiếp sợ, lời này của Tiết Hải Vinh có vẻ không thích hợp, kịch bản không phải như vậy.

Nói một cách logic, khi người bình thường nghe được đối tượng xem mắt đã có bạn trai, thì chắc chắn phải trực tiếp đứng dậy hùng hổ rời đi, thậm chí nếu tính tình nóng nảy một chút sẽ còn động thủ đánh lộn.

Sao tính tình Tiết Hải Vinh có thể tốt như vậy, chẳng hề có chút ý tứ gì là muốn đánh nhau?

Tô Nhàn ngây ngẩn cả người.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, mọi chuyện sẽ càng ngày càng đi xa tưởng tượng ban đầu của cô ấy.

Giang Sách làm bạn trai, nhưng lại giống như một người không có việc gì làm, ngồi uống cà phê, chẳng có ý gì là muốn giúp, gống như là đang xem kịch hay của Tô Nhàn.

Tô Nhàn không biết nên xử lý cục diện trước mắt như thế nào, nên đã bí mật nhéo Giang Sách một cái, cho anh một ánh mắt nhắc nhở.

Giang Sách cười ha ha, ho khan một tiếng, nói: “Cậu Tiết, cậu tuổi trẻ tài cao, trông cũng rất năng động sung sức, một người đàn ông ưu tú như cậu, tương lai chắc chắn sẽ không thiếu bạn gái.”

“Cho nên cậu không cần lay động tư tưởng Nhàn Nhi.”

“Trên đời nơi nào mà chẳng có cỏ thơm hoa lạ, hà cớ gì phải yêu đơn phương một cành hoa? Cậu nói xem có phải không?”

Lời nói này đúng thật là có lý, nhưng giọng điệu lại ôn hòa quá mức, căn bản không hề giống lời một người bạn trai sẽ nói, ngược lại giống như đang nói về một dự án với khách hàng.

Như này thì ai có thể nhìn ra là bạn trai Tô Nhàn?

Mặc dù là giả, nhưng cũng không cần diễn không có tâm như vậy chứ, trong tình huống bình thường, có người đàn ông khác muốn cướp bạn gái của anh, anh không thể biểu hiện kích động thêm một chút sao?

Kỳ thật, cũng không phải do Giang Sách.

Dẫu sao thì Giang Sách và Tiết Hải Vinh không thù không oán, huống chi thông qua cuộc nói chuyện vừa rồi, Giang Sách và Tiết Hải Vinh cũng coi như quan hệ đồng nghiệp, đều là người của Châu báu Hằng Tinh.

Cho nên, đối với Tiết Hải Vinh, Giang Sách cũng không sinh nổi hận ý, tự nhiên nói chuyện cũng không có ngoan độc.

Nhưng mà…

Ý tốt của Giang Sách khi lọt vào mắt Tiết Hải Vinh, lại trở thành danh từ yếu đuối.

Người ta đã chỉ tên nói họ muốn cướp bạn gái của anh, nhưng anh lại còn nói chuyện khách sáo với người ta, loại đàn ông này chỉ có thể hình dung bằng hai chữ: Hèn nhát.

Ngay cả Võ Đại Lang, sau khi đánh vỡ Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên xong, cũng sẽ nổi giận túm đòn gánh lên đánh nhau.

Mà Giang Sách này sao lại hèn nhát, yếu đuối như thế?

Bản thân Tiết Hải Vinh từ đầu đã khinh thường Giang Sách, giờ lại càng xem thường anh hơn, nhìn tới nhìn lui đều cảm thấy Giang Sách là loại phế vật vô dụng, một người phụ nữ tốt như Tô Nhàn rơi vào tay anh quả thực là uổng phí.

Cũng không biết có phải mắt Tô Nhàn mù rồi không, sao lại coi trọng kẻ vô dụng như Giang Sách chứ.

Tiết Hải Vinh cười cười.

Anh ta duỗi tay móc một tờ chi phiếu từ trong lồng ngực, điền một con số lên đó, sau đó đặt trên bàn.

“Anh làm vậy là có ý gì?” Tô Nhàn hỏi.

Tiết Hải Vinh không nói chuyện, trực tiếp đẩy tờ chi phiếu tới trước mặt Giang Sách.

Giang Sách duỗi tay cầm lên xem thử, nhóc con được lắm, hai mươi vạn! Đây quả thực là một số tiền không hề nhỏ đối với người bình thường, còn rất nhiều người ở Trung Quốc vẫn chưa thể kiếm được nhiều tiền như vậy trong một năm.

Tiết Hải Vinh nhẹ nhàng nói bâng quơ: “Nhận lấy hai mươi vạn này, rồi rời khỏi Tô Nhàn cho tôi.”

Đây là đang dùng tiền để xúc phạm nhân cách của Giang Sách!

Vốn dĩ Giang Sách còn rất có hảo cảm đối với tên đàn em này, cảm thấy tiểu tử tuổi trẻ tài cao, cũng không tồi, kết quả anh ta lại lôi tờ chi phiếu ra, hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của Giang Sách.

Tiết Hải Vinh, e là cũng chỉ mượn vinh quang của bố anh ta mà thôi.

Cái gì mà tuổi trẻ tài cao, đều là vô nghĩa.

Người tuổi trẻ tài cao thật sự, nhất định sẽ không làm ra loại chuyện buồn cười như vậy, tự biến mình thành trò cười cho thiên hạ.

“Hai mươi vạn, cũng không tồi.” Giang Sách cười nói.

“Đương nhiên.” Tiết Hải Vinh gõ gõ tờ chi phiếu: “Chút tiền ấy, đối với tôi mà nói cũng chỉ là tiền tiêu vặt. Nhưng đối với loại người như anh thì chắc có làm hai năm cũng không kiếm nổi đâu nhỉ?”

Dứt lời, anh ta lại nhìn về phía Tô Nhàn, nói: “Cô Tô, thông qua chuyện này chắc cô cũng đã thấy rõ thực lực kinh tế của tôi rồi. Chỉ cần cô đồng ý đi theo tôi, tôi bảo đảm sau này cô có thể ăn sung mặc sướng, sẽ không bạc đãi cô, tôi sẽ biến cô thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới.”

Tô Nhàn cười khẩy trong lòng: Anh rể giả bộ quá giỏi, hai mươi vạn, trong mắt anh cũng tính là tiền sao?

Cô ấy không nóng nảy mở miệng nói chuyện, lẳng lặng nhấp một ngụm cà phê.

Lúc này, Giang Sách mới thở dài một hơi, trả lại tờ chi phiếu kia về chỗ cũ, không nhận.

Tiết Hải Vinh sửng sốt.

“Có ý tứ gì?”

“Chê ít?”

Giang Sách lắc lắc đầu: “Không phải tôi chê ít, chỉ là cảm thấy hai bố con các người đều là công nhân nghỉ việc, kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, hai mươi vạn này tôi không thể nhận.”

“Công nhân nghỉ việc?” Tiết Hải Vinh cười ha ha: “Này, anh điên hay là ngốc quá vậy?”

Giang Sách cúi đầu lấy điện thoại di động ra, vừa bấm bấm điện thoại vừa nói: “Năm phút sau, cậu và bố cậu sẽ bị Châu báu Hằng Tinh khai trừ, nhớ chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Nghe xong lời này, Tiết Hải Vinh cười cũng không nổi.

Khai trừ?

Còn đưa ra thời gian chuẩn xác là năm phút.

“Ha ha, anh tưởng anh là ai? Là ông chủ của Châu báu Hằng Tinh, hay là sếp của bộ phận nhân sự?”

“Còn tính khai trừ bố con chúng tôi, anh định diễn kịch điên gì vậy?”

“Nhảm nhí!”

Tiết Hải Vinh căn bản không thèm để lời nói của Giang Sách vào lòng.

Gần đây bố anh ta đã tặng phía trên không ít tiền, đã được điều động vào làm việc trong công ty, mà anh ta cũng sẽ tiếp nhận chức vụ vị trí cửa hàng trưởng.

Sau này bôs con bọn họ có thể thu về cả đống tiền, sao có thể bị khai trừ?

Ai sẽ khai trừ bọn họ?

Ai lại có quyền lực khai trừ bọn họ?

Trong mắt Tiết Hải Vinh, Giang Sách chính là một kẻ bịa đặt lung tung, căn bản không đáng để anh ta tặng một nụ cười nhạt.

Anh ta nhìn Tô Nhàn lắc đầu: “Cô Tô, cô đó, nơi nào cũng tốt, chỉ có một thứ là không tốt.”

Khóe miệng Tô Nhàn khẽ nhếch lên: “Ồ? Cái gì không tốt?”

“Ánh mắt không tốt.”

“Tôi, ánh mắt không tốt?”

“Đúng vậy, cô nhìn cô xem, cô tìm bạn trai kiểu gì vậy chứ? Miệng chỉ biết nói mấy lời xằng bậy, chẳng khác gì một tên thiểu năng.”

Tô Nhàn khẽ lắc đầu, nhấp một ngụm cà phê: “Nhưng tôi lại không thấy anh ấy nói xằng bậy gì cả, chỉ cần là lời anh ấy nói, nhất định sẽ thành hiện thực. Tiết Hải Vinh, tôi cảm thấy ngược lại là anh đấy, anh mới là người cần cảm thấy khủng hoảng đấy, nói không chừng điện thoại thông báo sa thải sẽ tới ngay lập tức đấy.”

“Điện thoại sa thải?” Tiết Hải Vinh cười ha ha: “Cô Tô, sao cô cũng học kiểu nói giỡn giống anh ta vậy?”

Tiết Hải Vinh và Tô Nhàn một câu có một câu không, nói chuyện tào lào, căn bản không để lời Giang Sách nói vào lòng.

Thời gian năm phút, chớp mắt đã qua đi.

Đang trò chuyện, tiếng chuông điện thoại của Tiết Hải Vinh vang lên.

Hai mắt Tô Nhàn lóe lên.

Tiết Hải Vinh lấy điện thoại ra xem thử, vui tươi hớn hở nói: “Năm phút tới rồi, chuông điện thoại cũng đã vang lên, nhưng cô Tô đừng quá thất vọng, là bố tôi gọi tới, không phải điện thoại sa thải.”

Anh ta vừa nói vừa ấn nút nghe.

“Alo, bố, có chuyện gì sao?”

“Alo, bố, có chuyện gì sao?”

Ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nghiêm túc mà phẫn nộ của một ông già: “Tên hỗn láo kia, mày đã làm cái gì vậy?”

Tiết Hải Vinh không hiểu chuyện gì: “Con làm cái gì? Con đi xem mắt mà, bố cũng biết còn gì.”

“Tao không nói đến chuyện xem mắt, tao đang hỏi là mày đã đắc tội với vị lãnh đạo nào của Châu báu Hằng Tinh rồi?”

“A? Không có mà. Nếu gặp lãnh đạo cấp cao thì con lúc nào cũng khách sáo, nào dám đắc tội? Còn nữa, làm gì có lãnh đạo nào ở đây đâu. Bố, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng thở dài.

Tiết Hải Vinh nhạy bén cảm giác được chuyện không thích hợp, bố anh ta từ trước đến nay đa mưu túc trí, mỗi một bước đi đều tính kế cực kỳ chuẩn xác, mấy chục năm nay đều chưa đi nhầm đường.

Sao hôm nay, lại có cảm giác như một kỳ thủ đầy kinh nghiệm đã thua một ván cờ?

“Bố, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bố đừng làm con sợ, mau nói đi mà.”

“Còn nói cái gì được nữa? Mày, và cả bố mày đây nữa, cả hai đã bị khai trừ khỏi Châu báu Hằng Tinh rồi!”

Ầm ầm!

Trong đầu Tiết Hải Vinh xẹt qua một tia chớp, cảm giác đầu óc bị nổ tung.

Khai trừ?

Đúng thật là bị khai trừ rồi.

Lời Giang Sách vừa mới nói hóa ra đã thật sự ứng nghiệm, chưa kể còn đúng thời gian trong vòng năm phút, đây liệu có phải trùng hợp? Không, chắc chắn Giang Sách đã biết ngay từ đầu, nên mới dám nói như vậy.

Tiết Hải Vinh lắp bắp hỏi: “Bố, sao đột nhiên lại bị khai trừ chứ? Lý do là gì?”

“Lý do? Phía trên nói con đắc tội với cấp cao, nói tra được hai bố con chúng ta lợi dụng chức vụ trong công ty để thu lợi cá nhân. Hiện tại chúng ta không chỉ bị khai trừ, mà họ còn muốn khởi tố kiện chúng ta! Mày đúng là loại con khốn nạn, bình thường tao đã luôn nói với mày đi đâu cũng cúi thấp đầu chút, mày nhất định không nghe, rốt cuộc mày đã đắc tội với ai rồi? Tức chết tao mất thôi!”

Đầu dây bên kia điện thoại không ngừng vang lên những tiếng chửi mắng.

Tiết Hải Vinh nghe không nổi nữa, lập tức ngắt điện thoại.

Giờ phút này, anh ta hoàn toàn không còn khí lực, ngây ngốc nhìn hai người đang ngồi trước mắt, nuốt nước miếng, ấp a ấp úng nói không nên lời.

Mới vài phút trước, anh ta còn ngồi đây hùng hồn hăng hái, chỉ trích mạnh miệng.

Giờ đây, anh ta không có gì cả, tựa như lời Giang Sách nói vậy, là một công nhân nghỉ việc.

Nghỉ việc không đáng sợ, đáng sợ chính là, bố con bọn họ sẽ bị Châu báu Hằng Tinh điều tra rõ ngọn ngành, khởi tố, suốt nhiều năm nay bọn họ đã dùng thủ đoạn không hợp pháp thu về không biết bao nhiêu tiền, lần này coi như sụp đổ rồi.

Chỉ là, tất thảy những chuyện này đến quá đột ngột.

Còn nữa, sao Giang Sách lại biết trước được những điều này?

Tiết Hải Vinh nhìn Giang Sách, ngây ngốc hỏi: “Rốt cuộc anh là ai? Vì sao anh lại biết trước được chuyện bố con chúng tôi sẽ bị khai trừ?”

Giang Sách cười cười: “Không phải là biết trước.”

“Không phải biết trước? Rõ ràng vừa rồi anh mới…”

Giang Sách giơ tay ngắt lời anh ta, nói tiếp: “Không phải tôi biết trước các người bị khai trừ, mà là tôi chỉ báo cáo tình hình với bộ phận nhân sự, yêu cầu bọn họ điều tra rõ các người rồi khai trừ trong vòng năm phút.”

“Anh yêu cầu?” Tiết Hải Vinh vừa giận vừa buồn cười: “Một kẻ nghèo kiết xác như anh, dựa vào cái quái gì mà dám ra lệnh cho bộ phận nhân sự của chúng tôi?”

Giang Sách chỉnh đốn quần áo: “Nói mới nhớ, tôi đã ngồi đây lâu quá rồi, nhưng hình như vẫn chưa giới thiệu qua một chút với cậu, cậu vẫn chưa biết tên của tôi.”

Tiết Hải Vinh cười khẩy nói: “Tôi cần biết tên của anh sao? Anh là Ngọc Hoàng Đại Đế hay là Phật Tổ Như Lai?”

“Tôi tên Giang Sách.”

“Giang Sách?”

Tiết Hải Vinh sửng sốt mất vài giây, cái tên này dường như đã nghe được ở đâu đó, rất quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ ra.

Giang Sách lôi từ trong túi áo ra một tấm danh thiếp, đưa tới trước mặt anh ta: “Đây là danh thiếp của tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK